Chương 121: Sóng Ngầm
Khi cửa thành đóng, Tần lão đều ở trong nhà mình, không ra ngoài nhiều, thỉnh thoảng Khang Hiền và mấy vị lão bằng hữu tới chơi, nhưng cũng không còn chỉ tập trung chơi cờ như trước. Hôm nay, khi Ninh Nghị và Nhiếp Vân Trúc tới cũng đã là buổi chiều, mấy người ngồi trong phòng khách nói chuyện với nhau một chút thì Ninh Nghị và Tần lão tới thư phòng tâm sự, Nhiếp Vân Trúc bị Vân nương cùng với Tần phu nhân kéo đi, hai người đều đã biết chuyện của Vân Trúc nên hỏi han rất ân cần, thân thiết.
Việc bảo Nhiếp Vân Trúc nhận Tần lão làm nghĩa phụ là do Ninh Nghị đề cập, Tần lão và Nhiếp Vân Trúc chưa chính thức nhận cha con, cho nên lúc này nói cũng không khó khăn lắm.
Nói thì nói vậy nhưng chuyện cũng có một số vấn đề, Ninh Nghị đương nhiên không thể nói mình và Nhiếp Vân Trúc không có quan hệ gì, đương nhiên, hắn cũng không cho rằng mình phải có trách nhiệm với Nhiếp Vân Trúc. Sự tình khó nói đúng sai, nhưng nếu xảy ra thì phải xử lý cho tốt, đó mới là điều cách làm người. Cũng may Tần lão là người hiểu chuyện, khi Ninh Nghị nói rõ những chuyện xảy ra ở Yến Thúy lâu, lão đã hiểu được ý đối phương, đồng thời cũng hiểu vì sao đối phương phải nhắc tới điều này.
Nhưng mà, sau khi suy nghĩ, lão cũng không lập tức biểu thị thái độ về vấn đề này.
"Năm nay lũ lụt khiến cho tình hình thượng du càng lúc càng khó khăn, hơn 10 năm rồi mới gặp phải trận lũ như thế này. Giang Ninh mặc dù đã đóng cửa thành, nhưng vẫn còn tương đối bình ổn, Lập Hằng có biết vì sao không?”
Tần lão dừng một chút rồi nói tiếp:
"Giang châu tuy rằng gặp thiên tai nghiêm trọng, số nạn dân mất nhà đã lên tới hơn 20 vạn, số người còn không ngừng tăng lên, nhưng... may mà có người bố trí chu toàn, tình hình bệnh dịch không phát sinh. Tuy đê Hoàng Hà vỡ khiến cho Hà Đông đạo gặp họa, nhưng Phần châu, Tấn châu to như vậy, lại còn có cả Lang châu, Quy châu ở gần đó tiến hành bố trí, đón tiếp nạn dân hợp lý nên Giang Ninh mới yên ổn. Nếu như trước kia, sợ rằng bệnh dịch đã hoành hành, khó mà khống chế được, năm nay tuy có bệnh dịch, nhưng một số huyện bị đã được cách ly, rất khó lây lan...”
"À.”
Nghe Tần lão nói tới chuyện này, Ninh Nghị gật đầu. Từ khi cửa thành đóng, tin tức bên ngoài khó truyền vào, Ninh Nghị cũng chẳng mấy quan tâm, giờ được lão nói cho biết mới hiểu được đại khái tình hình bên ngoài Giang Ninh.
"Giang châu, Phần châu, Tấn châu, Lang châu, Quy châu rộng lớn nhưng cũng phải tham khảo phương pháp của Lập Hằng, mặc dù nhìn thì đơn giản nhưng hiệu quả rất tốt, mấy ngày gần đây ta còn đang suy nghĩ đạo lý bên trong. Dù có thế nào đi nữa thì hơn 10 vạn dân đã được nhận ân huệ của Lập Hằng. Hôm nay Lập Hằng tới đây, sao chỉ định cùng ta nói chuyện danh dự cá nhân nhỏ nhoi như vậy...”
Tần lão bật cười, Ninh Nghị lắc đầu, cười nói:
"Một con ngựa thì vẫn chỉ là một con ngựa, vốn tính chiếm chút tiện nghi, nhưng Tần lão không câu nệ tiểu tiết, đồng ý cũng là tình người, mà không đồng ý cũng có đạo lý. Có tình người rồi thì lại muốn tiến thêm một tấc, Tần lão có thể không thèm để ý, nhưng tôi đâu thể coi đó là chuyện đương nhiên, đây mới là đạo lý đối nhân xử thế. Việc này cũng khó nói đúng sai, nhưng hiện thực dù sao cũng là hiện thực, vấn đề cần giải quyết đã nhiều, giờ thêm phiền lại càng khó. Cái quan trọng nhất là không phải tôi băn khoăn, mà là Vân Trúc có cách nghĩ...”
Tần lão gật đầu rồi không nói chuyện gì nữa, qua một lúc, hai người bày bàn cờ, Tần lão mới cất tiếng:
"Trước đây vài ngày, Minh công có đề cập tới cuộc nói chuyện giữa Lập Hằng và Lý Tần. Cậu gần đây có gặp mặt Minh Duẫn không?”
Ninh Nghị lắc đầu:
"Gần đây nhiều việc quá, ông ấy bảo hai chị em tinh quái tới bái tôi làm thầy. Mà không gặp cũng tốt, nếu mà gặp nói không chừng Lục huynh (Lục A Quý) sẽ mắng tôi một trận...”
"À, nhà Chu Ung đang muốn đào tạo hai chị em đó thành người tài, chỉ là thân phận có hạn, tương lai muốn làm đại sự sợ cũng khó.”
Tần lão cười cười, giơ một con cờ, nhưng lại dừng giữa không trung:
"Ta cũng vì cách nói của Lập Hằng mà từng thảo luận với Minh Duẫn mấy ngày, nói tới chuyện Tô phủ, Minh Duẫn bảo rất phức tạp, Lập Hằng đã có tính toán gì chưa?”
"Sẽ giải quyết nhanh.”
Ninh Nghị vốn không để chuyện này trong lòng nên thuận miệng trả lời, Tần lão nhìn hắn một cái rồi hạ cờ:
"Như vậy thì tốt. Lý Tần hình như là bạn tốt của cậu, ta nghe Minh Duẫn nói người này rất có tài hoa, đã lên kinh nhậm chức, ta định viết một phong thư, coi như là dẫn tiến.”
"Vậy thì tôi thay mặt Đức Tân đa tạ Tần lão.”
Ninh Nghị bật cười:
"À, trước đây Lại bộ Thị lang Phó Anh có phải là người của ông không.”
"Nói bậy...”
Tần lão cười mắng, nhưng sau đó cũng thở dài:
"Lý Tần kia trúng tuyển là lúc ta đã từ quan, Phó Anh chính là người năm trước ta đề bạt, tính tình người này tuy có chút thiên vị, nhưng làm việc cũng không tệ lắm. Ở trong triều, việc kết bè kéo cánh đấu đá nhau là chuyện thường, ta cũng không quản nổi. Nghe Minh Duẫn nói, sách luận của Lý Tần lúc đó trái ngược hẳn với chính sách tăng bổng lộc của Phó Anh, ngôn từ của hắn lại quá kịch liệt, sĩ tử vốn là như thế mà, người không sợ chết viết văn năm nào chẳng có. Ai ngờ, Phó Anh kia cũng phản ứng quá cứng, hắn đoán là có kẻ thù chính trị châm chọc mình, hắc, loại chuyện này...”
Từ đầu tới đuôi, Tần Tự Nguyên không nhắc lại câu chuyện ngày trước Ninh Nghị nói với Lý Tần, hai người chỉ nói một số việc linh tinh, đương nhiên cũng bàn luận một số tình hình bên ngoài. Khi Ninh Nghị và Nhiếp Vân Trúc cáo từ rời đi cũng là lúc trời đã chạng vạng, đôi bên không ai nhắc tới chuyện “nghĩa nữ”.
"Lập Hằng... nói rồi à?”
Trên trường quay về căn nhà nhỏ ven sông, Nhiếp Vân Trúc nhẹ nhàng hỏi. Ninh Nghị gật đầu:
"Nói rồi, nhưng mà người ta không gật đầu, cũng không lắc đầu.”
"Sao lại thế?”
"À, Tần phu nhân đối với nàng rất tốt đúng không?”
"Ừ, rất tốt.”
Vân Trúc cười gật đầu:
"Nhưng chỉ sợ ảnh hưởng tới mọi người thôi.”
"Sau này nên thân cận hơn một chút, không cần quá gò bó mình, một thời gian sau mọi chuyện sẽ như nước chảy thành sông, họ là người tốt, làm bạn bè cũng được.”
"... Ừ.”
Vân Trúc ngẫm lại, gật đầu:
"Vân di nương bảo muội ngày mai cùng đi dạo phố mua đồ, muội định bảo cả Cẩm Nhi cùng đi.”
"Được.”
Đưa Vân Trúc về nhà xong, khi Ninh Nghị chuẩn bị về nhà mình thì Vân Trúc lại gọi hắn lại.
"Lập Hằng, chuyện Tô gia...”
Vân Trúc nhìn hắn, suy nghĩ một lúc, cẩn thận lựa chọn từ ngữ:
"Nhất định có thể giải quyết tốt chứ?”
Ninh Nghị ngẩn người, sau đó bật cười:
"Yên tâm.”
Khi hắn về đến nhà đã là giờ cơm.
Hiện giờ trời cũng bắt đầu vào tháng 8, đây là một tháng căng thẳng, hỗn loạn rồi lại bình ổn như trước, ngoại trừ một số người để tâm, có suy nghĩ vì đại cục thì chẳng mấy ai trong ngành vải Giang Ninh nhận ra những thay đổi quan trọng, mạch nước ngầm đã khởi động mà không ai biết được quỹ tích của nó.
Cửa thành đã đóng nhưng cuộc sống thoạt nhìn chẳng khác trước kia là bao, công việc công việc, cuộc sống cuộc sống, thanh lâu vẫn vang tiếng đàn ca, nạn dân trong thành và ngoài thành đã qua thời quẫn bách, nếu không có mấy châu khác tận tình giải quyết vấn đề nạn dân, giảm áp lực cho Giang Ninh thì sợ rằng hiện giờ tình hình trong thành rất căng thẳng. Đương nhiên, mặc dù nghiêm trọng nhưng những bá tính bình thường không cảm nhận được nhiều.
Việc Hoàng thương đã được Chức Tạo viện ấn định vào cuối tháng 8, có người đồn rằng đó là cuộc hội tụ của ngành vải, ăn mừng vì đã góp sức đắc lực trong việc cứu tế nạn dân bị thiên tai, sau đó các thương hộ sẽ trưng bày vải đẹp nhất của mình, dâng cho hoàng thất. Quyết định đã có nhưng tin tức được truyền đi một cách âm thầm, ví dụ như hành động ăn mừng vì đã góp sức đắc lực trong việc cứu tế nạn dân bị thiên tai thì đám thương nhân phải có hành động thực tế trong việc phân cháo, phát bánh bao, giúp quan phủ chia sẻ áp lực mới được.
Mấy thương hộ đã tiếp nhận được Hoàng thương kỳ trước đương nhiên sẽ không từ bỏ, mà Tô gia, Tiết gia, Ô gia cũng đang vì Hoàng thương mà lôi kéo những thương hộ tầm trung khiến cho ngành vải Giang Ninh trở nên khá phức tạp. Trong chuyện này, tuy rằng Tô Bá Dung bị liệt, Tô Đàn Nhi bị ốm, nhưng biểu hiện của Tô gia vẫn là mạnh nhất. Cuối tháng 7, thương thế của Tô Bá Dung đã ổn định, lúc công bố cho mọi người biết cũng là lúc những hành động của Tô lão thái công phát huy tác dụng. Hung thủ ám sát Tô Bá Dung là Trần Nhị đã thú nhận mình bị người khác sai khiến, việc Tô gia hại chết cả nhà hắn chỉ là nói dối.
Sau lưng Trần Nhị là ai thì không ai tra ra được, bởi vì chính bản thân hắn cũng không biết. Danh dự được khôi phục, đây chính là nước cờ làm tăng uy tín của Tô gia trong việc tranh đoạt Hoàng thương, đám chưởng quỹ, quản sự phòng lớn sĩ khí đại chấn, phòng hai phòng ba thì tương đối im lặng. Thời gian gần đây do Tô gia liên tiếp gặp chuyện, việc làm ăn bên ngoài cũng bị ảnh hưởng một chút, nhưng việc Hoàng thương lúc này đang lên như diều gặp gió, có Tô lão thái công mở đường, nếu chuyện thành công, Tô Đàn Nhi không quản lý Tô gia thì còn ai nữa?
Trong tình hình phức tạp thế này, chẳng ai đoán được cuối tháng 8 sẽ thế nào. Phòng hai phòng ba xem ra bình tĩnh, Tiết gia, Ô gia cùng với một số thương hộ khác vẫn theo kế hoạch cạnh tranh Hoàng thương, nói chuyện làm ăn, tìm kiếm quan hệ, bày mưu sau lưng, tính toán đối sách. Trong lúc này, Ninh Nghị cũng tạm thời có danh nghĩa quản lý phòng lớn, bắt đầu làm quen với ngành vải Giang Ninh.
Hắn tham dự một số hoạt động xã giao, đương nhiên cũng biết thư sinh thường không làm những chuyện này, nhưng hiện giờ Tô Đàn Nhi đang bệnh, hắn không làm còn ai làm nữa. Trong xã giao, Ninh Nghị cũng gặp hai huynh đệ Ô Khải Long, Ô Khải Hào và phụ thân của họ là Ô Thừa Hậu. Ô Thừa Hậu cũng là một người trung niên có uy tín và khiêm tốn, hắn đã từng nói riêng với Ninh Nghị mấy câu:
"Mọi người đều là đồng nghiệp, mặc dù là đối thủ nhưng cũng là láng giềng tốt, thời gian tới nếu nhà nào không cung ứng đủ hàng hóa, thì các nhà còn lại đều có thể viện thủ, đây cũng là giao tình. Tài danh của Lập Hằng hiền chất ta đã nghe nói từ lâu, việc Hoàng thương lần này Tô gia có phần thắng lớn nhất, một số lời lẽ của Tiết gia, hiền chất không nên để trong lòng...”
Sở dĩ hắn nói điều này là vì Tiết gia và Tô gia vốn hiềm khích. Căn cứ theo những gì Thiền nhi, Quyên nhi nói thì Ô gia lần nào cũng phải đứng ra điều đình hai bên. Thế nhưng lúc này, thái độ của Tiết Tiến, Tiết Duyên và phụ thân họ là Tiết Thịnh cũng ôn hoà, Tiết Duyên còn mời Ninh Nghị ăn cơm xin lỗi chuyện lần trước.
Trong một tháng này hắn còn gặp một số người khác như Trần gia Trần Địch Tân, Lữ gia Lữ Thiên Hải… có thể nói hiện giờ hắn đã nắm sơ sơ được gần hết ngành vải Giang Ninh, mà những người này cũng gọi là có quen biết với hắn.
Tài học khẳng định là có, mang danh đệ nhất tài tử, tuy rằng làm ăn chưa tốt lắm, xã giao chưa nhiều nhưng cũng có phong độ, có khí chất, không hoàn toàn mang dáng vẻ thư sinh. Tô gia gặp nạn, người con rể này muốn giúp một tay, nhưng do không có kinh nghiệm nên chưa làm được việc gì lớn.
Mà trên thực tế, cho tới khi gặp mặt Hạ Phương thì hắn chỉ làm được có hai việc.
Việc thứ nhất là một vụ làm ăn, việc này không khó nhưng do Ninh Nghị là người ký tên nên công lao đương nhiên phải rơi xuống đầu hắn. Chuyện không vẻ vang nhưng cũng là một chuyện.
Mà.. một chuyện khác là việc hắn vắt hết óc tiến hành cải cách.
Lúc đó, trong mắt mọi người, Ninh Nghị dường như rất có tự tin, hắn vắt hết óc suy nghĩ định ra một số quy tắc mới, đem cho công nhân áp dụng thử. Sau khi huấn luyện ba ngày, công nhân bắt đầu áp dụng, mỗi khi có khách họ sẽ nói "Chào mừng tới tiệm", rồi một số từ khác nghe rất chuyên nghiệp. Nhưng mới chỉ áp dụng được ba ngày, số khách bị dọa chạy đã rất nhiều, cho nên ý tưởng này cũng chết yểu.
Vì vậy, cải cách của thư sinh bị thất bại, trở thành trò cười truyền khắp ngành vải Giang Ninh, Ninh Nghị cũng giống như bị đả kích, từ đó về sau mỗi ngày chỉ đi quan sát, nắm tình hình chứ không triển khai hành động gì cả.
Thời gian này hắn cũng gặp được Hạ Phương, nhưng đôi bên không đề cập nhiều tới chuyện Hoàng thương. Hắn cùng với mấy chưởng quỹ đã gặp mặt một số quan viên Chức Tạo viện nhưng tác dụng không lớn. Một số người, chẳng hạn như Tiết Tiến trước kia cho rằng hắn là người không đơn giản thì trong 20 ngày sau đó đã mất đi nhận định, bởi vì rất đơn giản, thư sinh nào bước chân vào thương giới cũng có bộ dáng này.
Trong việc Hoàng thương, người này chẳng được tác dụng gì cả, có một việc duy nhất làm được là làm một tấm bình phong. Tuy vậy, không ai dám buông lỏng cảnh giác, bởi vì đám chưởng quỹ của Tô gia đã đẩy thanh thế lên mức cao nhất.
Chẳng cần âm mưu, Tô gia lúc này quang minh chính đại xúc tiến việc Hoàng thương, Tiết gia cũng được, mà Ô gia cũng thế, họ chẳng có cách nào đối phó với hành động này. Bởi vì xét đến cùng, Tô gia đã chuẩn bị nhiều năm mà họ thì không, căn cơ thì mỏng hơn người, có thể hiện cũng chỉ ở phía sau.
Cũng trong thời gian này, hai chị em Chu Bội và Chu Quân Võ thường tới hãng vải Tô gia chờ Ninh Nghị, tạo nên một tổ hợp tương đối quái dị...
Xem ra tháng 8 bình yên, khô khan, khẩn trương mà đơn điệu cứ như vậy trôi tới cuối tháng...