Chúng Ta Của Sau Này

Chương 3

Chương 3
Khi chiếc taxi dừng lại trước mặt tôi, tôi thấy trên ghế phụ có một người phụ nữ.
Người tài xế có chút ngại ngùng giải thích:
“Đây là vợ tôi, tối nay sấm sét đáng sợ quá, tôi sợ cô ấy sợ nên đưa cô ấy cùng ra ngoài chạy xe luôn. Cô gái nhỏ, cô không phiền chứ?”
Tôi lắc đầu, chỉ tựa vào cửa xe không nói gì.
Ngoài cửa sổ, tia chớp lóe lên, tối tăm và đáng sợ vô cùng.
Tôi vô thức co người lại.
Người tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, bắt chuyện với tôi:
“Cô cũng tầm tuổi con gái tôi thôi, cháu ngoại tôi cũng hơn một tuổi rồi. Cô kết hôn chưa?”
Tôi gật đầu.
“Rồi ạ.”
“Cô sợ sấm như thế này, sao chồng lại không ở bên cạnh?”
Tôi nhớ lại giọng nói dỗ dành của Bùi Ngôn từ trong phòng tắm trước khi tôi rời đi, và nhớ lại quá khứ.
Bố mẹ tôi đi công tác, Bùi Ngôn biết tôi sợ sấm nên nửa đêm trèo từ ban công nhà anh ấy sang ban công phòng tôi.
Anh ấy ngồi bên giường kể chuyện cho tôi nghe, nhất định phải dỗ tôi ngủ.
“Anh là người kể chuyện giỏi nhất đấy. Em là vợ tương lai của anh, dỗ em là việc anh nên làm. Nếu em ngại thật, ôm anh một cái đi.”
Kết quả là anh ấy tự ngủ quên lúc nào không hay, trèo lên giường tôi từ lúc nào.
Bố mẹ tôi về nhà, đã thấy cảnh Bùi Ngôn ôm tôi ngủ.
Năm đó tôi mới mười tám tuổi.
Bùi Ngôn suýt bị bố tôi đánh gãy chân.
May mà tôi dậy giải thích. Dù vậy thì tôi cũng bị bố đá cho một cái.
Anh ấy nhe răng nhếch mép, bám lấy tôi đòi bôi thuốc, bố tôi càng tức giận, nhưng ông đuối lý nên đành bỏ đi.
Bùi Ngôn cười đắc ý.
...
Thế mà bây giờ, anh ấy đang dỗ dành một người phụ nữ khác.
...
Bùi Ngôn rất tốt.
Tốt đến mức nào ư? Anh ấy là học sinh kém, vậy mà để học cùng trường đại học với tôi, anh ấy đã học bù như điên suốt một năm trước kỳ thi đại học.
Cũng may anh ấy thông minh, cuối cùng vẫn vào được cùng trường đại học với tôi.
Bảy tuổi, Bùi Ngôn nói thích tôi, lớn lên sẽ cưới tôi làm vợ.
Tám tuổi, Bùi Ngôn ngày nào cũng mang kẹo cho tôi vào trong cặp sách.
Chín tuổi, tôi bị sâu răng, Bùi Ngôn bị chú Bùi đánh một trận.
Mười tuổi, tôi thích cậu béo hàng xóm, từ đó Bùi Ngôn không ưa cậu ta, lúc nào cũng đau khổ nói rằng cậu ta có thù "cướp vợ".
Mười tám tuổi, Bùi Ngôn và tôi không được cho yêu sớm. Trên đường đi học về gặp phải một tên say rượu, Bùi Ngôn để bảo vệ tôi, suýt chút nữa bị đánh chết.
Mười chín tuổi, tôi và Bùi Ngôn lén lút hẹn hò.
Hai mươi ba tuổi, chúng tôi kết hôn.
Hai mươi sáu tuổi, anh ấy... ngoại tình.
...
Tim tôi thắt lại, có chút khó thở. Anh ấy thay lòng, tôi không phủ nhận mình đau khổ.
Khi anh ấy về nhà càng lúc càng muộn, tôi ngồi trên sofa cô đơn chờ đợi.
Trong đầu chỉ toàn là những hồi ức đan xen.
Tôi nên hận anh ấy.
Nhưng tôi sắp chết rồi.
Trong đầu tôi lại nghĩ đến năm mười tám tuổi, trong con hẻm tối, chàng trai ra sức bảo vệ tôi, bị tên say rượu dùng chai bia đập mạnh vào đầu.
Anh ấy không buông tay. Khi tên say rượu kéo tay tôi, anh ấy đá một cước, rồi lao vào vật lộn.
Hôm đó, Bùi Ngôn suýt chết.
Thế mà anh ấy còn cười với tôi:
“Thấy chưa, chồng tương lai của em có lợi hại không? Đừng khóc, anh không sao. Nếu anh chết, em cứ coi như anh ăn phải táo độc, hôn anh một cái là được.”
...
Bùi Ngôn năm mười tám tuổi quá tốt, tôi không thể hận anh ấy.
“Chúng tôi sắp ly hôn rồi.”
Hai vợ chồng tài xế nhìn nhau, không nói gì thêm.
Khi tôi xuống xe, kéo chiếc vali lớn, họ nói một câu:
“Sống thật tốt nhé.”
Tôi gật đầu cảm ơn.
Bùi Ngôn gọi cho tôi rất nhiều cuộc, tôi không nghe.
Đã chặn hết rồi.
Tôi biết, chỉ cần còn ở thành phố A, tôi sẽ không thể giấu được anh ấy. Dù sao tôi cũng không định giấu.
Chỉ là…
Anh ấy không đến tìm tôi.
Tôi biết, anh ấy là một kẻ nhát gan.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất