Chúng Ta Của Sau Này

Chương 4

Chương 4
Vài ngày sau, tôi vứt rác xong trở về. Ở cửa, tôi thấy Nguyễn Điềm đang mặc váy bó sát, áo sơ mi trắng.
Trông cô ta có vẻ vẫn như trước, nhưng ngay cả lớp phấn nền dày cũng không thể che giấu được vẻ tiều tụy trên khuôn mặt.
Thấy tôi, trong mắt cô ta lóe lên một tia đắc ý.
Tôi đang mặc bộ đồ ngủ lụa trắng đơn giản, bên ngoài khoác một chiếc áo cardigan dệt kim dài màu yến mạch. Với mái tóc rối bời và khuôn mặt mộc, quả thật trông tôi không được đẹp cho lắm.
Nhưng tôi không bận tâm. Tôi không để ý đến cô ta, dù sao cũng đã không cần Bùi Ngôn nữa, hà cớ gì phải hạ thấp giá trị bản thân mà nói chuyện với cô ta? Giống như đống rác vừa vứt đi, có người không chê mà nhặt lên mang đi, tôi còn bận tâm làm gì nữa.
Cô ta gọi tôi lại:
“Khương Vãn, tôi biết chị hiểu lầm mối quan hệ của tôi và sếp Bùi nên mới đòi ly hôn. Gần đây anh ấy không vui, cứ uống rượu mãi, tối qua đã nhập viện rồi, chị có thể đến thăm anh ấy không?”
Tôi đóng sầm cửa lại, không thèm nhìn cô ta một cái. Chỉ thấy ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
Dưới chân, con mèo trắng nhỏ tiến tới, cọ cọ lên dép của tôi.
Tâm trạng khó chịu của tôi lập tức biến mất, tôi ôm nó vào phòng.
Đóng cửa lại, tôi không còn nghe thấy tiếng động bên ngoài nữa.
Vì bệnh tật, chất lượng giấc ngủ của tôi luôn không tốt, thường chỉ ngủ được ba bốn tiếng là tỉnh giấc.
Thế mà đêm nay tôi lại ngủ rất ngon, cho đến khi bị tiếng đá cửa ngoài kia làm tỉnh giấc.
Tôi nhìn con mèo nhỏ cũng bị giật mình, nhíu mày. Mở cửa ra, trước mặt là khuôn mặt giận dữ của Bùi Ngôn.
Một tay anh ấy còn đang nắm cổ tay Nguyễn Điềm, kéo cô ta đứng phía sau.
“Khương Vãn, em đừng quá đáng như vậy.”
Tôi nhìn vết lõm do bị đá trên cửa, tức đến bật cười. “Bùi Ngôn, rốt cuộc là ai quá đáng?”
Ánh mắt anh ấy rơi trên bộ đồ ngủ lụa trắng của tôi, lộ ra xương quai xanh trũng sâu, rồi lại dừng trên khuôn mặt tôi, thoáng sững sờ. Giọng nói cũng dịu xuống.
“Sao em lại gầy đi nhiều thế này?”
Tôi cười lạnh một tiếng. Ngày nào cũng ăn rồi nôn, buổi tối lại ngủ không ngon, không gầy đi mới lạ. Hôm nay hiếm lắm mới ngủ thêm được một chút, lại bị đánh thức.
Tâm trạng của tôi không tốt, lời nói ra đương nhiên cũng đầy gai nhọn.
“Có liên quan gì đến anh không? Thỏa thuận ly hôn anh thấy chưa, ký nhanh đi.”
Bùi Ngôn như bị chọc trúng chỗ đau, trên mặt lộ rõ sự tức giận.
“Em đang làm loạn cái gì vậy? Lấy chuyện ly hôn ra đùa, em yêu anh như vậy mà, Khương Vãn, chúng ta có bao nhiêu kỷ niệm. Nguyễn Điềm không phải đã đến để giải thích với em rồi sao? Vậy mà em không thèm mở cửa, để cô ấy một thân con gái đứng ngoài cửa giữa đêm khuya, suýt nữa bị người ta bắt đi em có biết không?”
Anh ấy một tràng đổ lỗi không ngừng. Còn tôi chỉ lười biếng ngáp một cái.
...
Đây là căn hộ cao cấp bố mẹ mua cho tôi trước khi cưới, toàn người có học thức sinh sống, mỗi tầng một nhà, khắp nơi đều có camera giám sát.
Tôi cũng muốn biết, làm sao cô ta bị người khác quấy rối, thậm chí là bị bắt đi được cơ chứ.
“Là cô ta tự muốn đến cửa nhà tôi đợi, liên quan gì đến tôi?”
“Nửa đêm rồi, muốn lên cơn thì đi bệnh viện tâm thần đi, đừng có đến làm phiền tôi nữa.”
Nói xong, tôi định đóng cửa lại.
Tôi từng là người cực kỳ ôn hòa, nhưng người bệnh thì tính tình luôn có chút thất thường. Lần đầu tiên bị tôi mắng bằng giọng điệu như vậy, sắc mặt Bùi Ngôn khó coi vô cùng.
Giọng Nguyễn Điềm khẽ run, như thể bị dọa sợ. Cô ta trốn sau lưng Bùi Ngôn, kéo kéo vạt áo anh.
“Sếp Bùi, em không sao đâu, hai người đừng cãi nhau nữa.”
Bùi Ngôn khẽ sững sờ, dường như bây giờ mới nhớ đến sự tồn tại của cô ta. Khi chúng tôi đang cãi nhau, con mèo nhỏ của tôi từ trong nhà đi ra.
Nguyễn Điềm ngồi xổm xuống ôm lấy nó. Lực quá mạnh, nó giơ móng vuốt cào rách mặt Nguyễn Điềm.
Bùi Ngôn lập tức giữ chặt lấy nó. Nguyễn Điềm đứng dậy: “Sếp Bùi, em không sao đâu. Con mèo này dễ thương quá.”
Bùi Ngôn nhìn vẻ mặt căng thẳng của tôi, cười cười. “Anh nhặt nó về, anh sẽ mang nó đến công ty, nếu em thích thì chúng ta cùng nuôi.”
Quen biết nhau hơn mười năm, anh ấy luôn biết cách chọc giận tôi, chúng tôi quá hiểu nhau. Con mèo nhỏ này quả thật là anh ấy nhặt về cho tôi, nhưng tôi đã nuôi nó được bốn năm rồi.
Tôi vội vàng giật lấy con mèo, ôm chặt không buông. “Không được, nó là của tôi.”
Bùi Ngôn tức đến bật cười. “Nó còn quan trọng hơn cả con người à?”
Tôi không hiểu anh ấy đang nói gì, chỉ sợ anh ấy sẽ mang con mèo đi. Tôi hơi ngẩng cằm, nhìn anh ấy: “Tất nhiên rồi.”
“Người thì tôi không cần nữa, nhưng con mèo của tôi thì không được.”
Bùi Ngôn tức đến nghiến răng nghiến lợi. “Người thì không cần nữa, mèo cũng đừng hòng mà có.”
Nói xong, anh ấy giật lấy con mèo nhỏ của tôi, quay lưng rời đi. Bóng lưng trông cực kỳ giận dữ. Nguyễn Điềm đắc ý liếc nhìn tôi một cái: “Cô Khương, tôi và sếp Bùi sẽ cùng nhau chăm sóc nó thật tốt.”
Nói xong, cô ta vội vàng đuổi theo Bùi Ngôn.
Tôi muốn đuổi theo, nhưng trước mắt lại mờ mịt, ngã xuống tại chỗ, rất lâu sau mới hồi phục lại được.
Tôi không vui, và cũng không muốn Bùi Ngôn vui. Anh ấy đã mang con mèo đi, vậy thì tôi cũng sẽ mang đồ của tôi đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất