Chương 3: Còn kém xa em
Hành động của Tô Bối khiến cho mấy người Chu Hồng Mai ngây ra.
Đối diện với họ, con bé này chẳng phải là nên run rẩy sao? Vì sao Tô Bối lại thản nhiên như vậy chứ?
Đặc biệt là ánh mắt lúc này của Tô Bối, quá bình tĩnh rồi, nhìn khiến cho người ta chột dạ.
Chu Hồng Mai nói.
"Mày rốt cuộc đã nói gì với lão Vương?"
"Chẳng nói gì cả, chỉ kể lại với thầy giáo toàn bộ chuyện tối qua mấy người hành hung tôi như thế nào mà thôi."
Tô Bối nói, giọng điệu cũng rất bình tĩnh.
Trước đó có lẽ cô nàng sẽ sợ bọn chúng, thế nhưng trong mắt của Tô Bối hiện giờ, những kẻ này chẳng qua cũng chỉ là mấy thiếu nữ ngạo mạn, tuổi trẻ chưa trải sự đời, thích phô trương thanh thế, ức hiếp kẻ yếu mà thôi.
Do thái độ đột nhiên trở nên cương quyết của Tô Bối đã khiến cho mấy người Chu Hồng Mai quên mất phải ra tay.
Chu Hồng Mai hừ lạnh một tiếng:
"Mày tưởng rằng mách thầy rồi thì có tác dụng sao? Muốn để cho trường kỷ luật bọn tao sao? Để bọn tao bị đuổi học?"
"Tôi không nghĩ như vậy, tôi đem chuyện tối qua nói cho thầy chỉ là để đề phòng trước thôi."
"Có ý gì?"
"Lời sao ý vậy, nếu trong khoảng thời gian này, tôi mà có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì mấy người cũng không thoát khỏi bị liên quan đâu."
"Mày nói láo!"
"Điều tôi nói là sự thật."
Tô Bối phổ cập cho mấy kẻ này về kiến thức pháp luật về bạo lực học đường, giọng điệu trầm xuống, logic rõ ràng, còn không quên đưa ra mấy vụ án có liên quan.
Lúc tuyết lở, tất cả bông tuyết đều có tội. Tô Bối đột nhiên nghĩ tới câu nói này.
Nghe Tô Bối nói xong, nét mặt của mấy người Chu Hồng Mai đều giống như nhìn thấy ma vậy.
Lẽ nào người mà tối qua bọn chúng giáo huấn một trận, còn giúp cô nàng đả thông nhâm đốc nhị mạch rồi sao? Trong một đêm, có phải là đẳng cấp của Tô Bối đã nâng cao hơn quá nhiều rồi chăng?
"Mày cũng đừng hòng dùng lời lẽ đe dọa bọn tao."
Giọng điệu của Chu Hồng Mai rõ ràng là không còn quá ngang ngạnh được như trước nửa.
"Chẳng phải là mấy người có điện thoại sao? Nếu như không tin, có thể lên mạng tra một chút."
"Còn nữa."
Tô Bối lại chỉ vào chiếc điện thoại trên bàn rồi nói:
"Nếu mấy người muốn đăng video này lên mạng thì cứ việc đăng, có điều đừng có nói tôi không nhắc nhở mấy người, nếu như tôi xảy ra chuyện gì thì video này chính là chứng cứ."
Lúc này, Tô Tiểu Bảo bị lừa đi tới văn phòng đã quay trở lại.
Vừa vào trong lớp học, thì đã nhìn thấy cảnh tượng này:
"Tô Bối bị mấy người nữ sinh cá biệt Chu Hồng Mai này bao vây, nhưng lại nói cho đối phương á khẩu không nói lại được lời nào."
Thấy Tô Bối không xảy ra chuyện gì, Tô Tiểu Bảo mới thở phào nhẹ nhóm, đồng thời, kỳ lạ thay trong lòng lại sinh ra một cảm giác vui mừng giống như "con gái nhà chúng ta đã trưởng thành rồi" vậy.
Do Tô Tiểu Bảo đã quay trở lại rồi, đám người Chu Hồng Mai biết không làm gì được Tô Bối nửa nên chỉ đành từ bỏ.
"Đừng có tưởng chuyện này mày đến mách với thầy giáo thì tao sẽ sợ, mày còn dám bới lông tìm vết, thì tao sẽ lại dạy dỗ mày một lần nửa."
Buông lại một câu đe dọa, Chu Hồng Mai liền xoay người rời đi.
Không còn kịch hay gì để xem, mấy bạn học ở xung quanh cũng lũ lượt quay trở về chỗ ngồi của mình, chỉ là nhìn ánh mắt của Tô Bối, lại có đến mấy phần cổ quái.
Trong ánh mắt đó còn đem theo một ánh nhìn phức tạp, có điều Tô Bối lại chẳng hề bận tâm.
"Chị Mai, chuyện này chúng ta sẽ không phải sẽ cho qua như vậy chứ?"
Một nữ sinh theo sau Chu Hồng Mai không cam tâm nói.
"Không cho qua, vậy mày nói xem nên làm thế nào, bức chết con nhỏ đó, rồi tất cả chúng ta cùng ngồi tù sao?"
Chu Hồng Mai sắc mặt u ám hỏi ngược lại.
Vụ án tự thiêu do bạo lực học đường mà Tô Bối vừa nhắc tới đó cũng không biết là thật hay giả, nghe có vẽ cũng dọa người quá.
"Cái này..."
Đám nữ sinh đó trau trau mày.
Nếu như nói ai là người ghét Tô Bối nhất ở trong lớp, thì cô nàng nhất định là đứng thứ ba.
Cô ả ghét Tô Bối không phải vì Từ Thiếu. Cô ả không thích Từ Thiếu, người mà cô thích là bí thư lớp bọn họ.
Thế nhưng cứ hết lần này đến lần khác để cô ả phát hiện ra bí mật rằng bí thư lại thầm thích Tô Bối.
"Vậy, video kia, chúng ta có đưa lên mạng nữa không?"
"Đăng cái con khỉ!"
"Tối qua các ngươi ai là người quay clip đó, đưa điện thoại cho tao."
Chu Hồng Mai lo lắng đoạn video đó nếu thật sự bị truyền ra ngoài để làm chứng cứ rồi thì ngoài điện thoại của mình ra, cô nàng dự định sẽ xóa hết trên máy của mấy người khác.
"Từ San San, điện thoại của mày đâu?"
"Điện thoại của tao đem đi sửa rồi, cái đó, tối qua tao nhìn thấy mấy người Chu Hiểu bọn chúng đều quay lại rồi, vì thế tao không lưu."
"Được rồi."
Chu Hồng Mai ngán ngẩm nói, nhưng lại chưa tưng nghĩ rằng Từ San San đang nói dối.
"Lát nữa nếu như Lão Vương gọi chúng ta tới hỏi chuyện tối qua, thì cứ nói là không biết, không ai được phép thừa nhận."
Trên đường tan học về, Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đột nhiên bị một người bước ra chặn đường.
Từ Lãng, chính là cái tên "Từ Thiếu" mà từ miệng đám nữ sinh đó phát ra. Nhà buôn bán than đá, nghe nói là rất giàu có. Hot boy trong trường của chúng nghe nói cũng là nam thần mà được rất nhiều nữ sinh thầm mến mộ.
Nhìn thấy Từ Lãng, đây cũng là lý do mà đám người Chu Hồng Mai muốn đến chỗ mình để gây phiền phức, Tô Bối chỉ cảm thấy tức cười.
"Tránh ra."
Tô Tiểu Bảo nhìn thấy chó cản đường ở trước mặt, liền nói một cách không hề khách khí.
Nghe vậy, ánh mắt của Tữ Lãng tràn đầy sự khinh thường nhìn hai đứa trẻ ở trước mặt, giống như đang nói: Cậu tưởng rằng tôi muốn lãng phí thời gian nói chuyện với loại người như các cậu sao?
"Tôi chỉ nói một câu, nói xong thì tôi sẽ đi."
Từ Lãng trầm giọng nói:
"Tôi không thích Chu Hồng Mai, vì vậy, mâu thuẫn giữa cậu và cô ta, chẳng liên quan gì đến tôi."
Chu Hồng Mai thích hắn, thậm chí còn từng thổ lộ với hắn rất nhiều lần.
Hắn không hề thích loại nữ sinh ăn chơi, kết bè kéo phái như Chu Hồng Mai, đương nhiên càng không thể thích kiểu nữ sinh có gia thế như Tô Bối.
Hôm đó hắn bị Chu Hồng Mai cứ bám lấy đến phát phiền, do vậy mới tiện mồm buông một câu:
"Tô Bối cũng thích tôi, tôi nhất định phải đồng ý với cô ta sao?"
Hắn nói như vậy là để xua đuổi Chu Hồng Mai, lôi Tô Bối ra làm ví dụ chỉ là để tăng cường thêm hiệu quả, còn về Chu Hồng Mai sẽ làm gì Tô Bối, Từ Lãng hoàn toàn không quan tâm. Thế nhưng hắn không ngờ Chu Hồng Mai lại phát đoạn clip đó ở trong lớp.
Mặc dù chưa xem, thế nhưng sau khi nghe thấy tiếng cười nhạo báng nhục mạ của mấy người Chu Hồng Mai ở trong video đó, tiếng bạt tai có thể nghe rõ mồn một và tiếng thét chói tai đến tê tâm liệt phế của Tô Bối, trong lòng Từ Lãng đột nhiên đầy sự hoảng loạn, giống như là hắn đã làm chuyện gì đáng hổ thẹn vậy.
Kìm nén cả một buổi chiều, cuối cùng Từ Lãng quyết định tìm đến Tô Bội.
Không có lời xin lỗi, hắn đến đây chỉ là muốn nói với Tô Bối một câu, chỉ muốn nói cho đối phương biết hắn không hề có ý nhắm vào cô nàng, cũng không nợ nần gì cô.
Nói rõ ràng những lời này, Từ Lãng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Thế nhưng, Từ Lãng lại không ngờ, câu này của hắn lại bị Tô Bối chẳng coi ra gì.
"Chúng ta đi thôi."
Tô Bối kéo Tô Tiểu Bảo lướt qua Từ Lãng để rời đi, trong lúc đó cũng không thèm nhìn Từ Lãng đến một cái. Kiểu thiếu niên trẻ tuổi tự cho mình là minh tinh này, Tô Bối nhìn một cái cũng cảm thấy lãng phí thời gian.
Từ Lãng không ngờ Tô Bối lại có thái độ như vậy.
Hot boy cao ngạo lạnh lùng từ trước đến nay được nhiều người trong trường mến mộ, lần đầu tiên bị một nữ sinh xem nhẹ, Từ Lãng nhất thời có chút kinh ngạc.
Từ Lãng còn đang muốn nói gì đó, thế nhưng hai người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đã đi xa rồi.
Hôm nay Tô Bối không mặc đồng phục mà mặc một chiếc áo phông trắng, chiếc áo như vậy càng lộ rõ vóc dáng cao gầy của cô bé.
Nhìn bóng lưng của Tô Bối, trong đầu lại tự nhiên xuất hiện khuôn mặt quật cường khi đối diện với Chu Hồng Mai của cô bé, ánh mắt Từ Lãng ngây ra, trong lòng giống như có một thứ gì đó chua xót.
"Khụ, cái đó..."
"Tô Tiểu Bảo, em muốn nói gì thì nói đi."
Nhìn thấy bộ dạng ấp úng của Tô Tiểu Bảo, Tô Bối chỉ đành thúc dục một tiếng.
Cô bé và Tô Tiểu Bảo cùng nhau sinh ra, chúng hiểu đối phương giống như hiểu chính bản thân mình.
Chỉ là, nam nữ dù sao cũng khác nhau.
Tô Tiểu Bảo càng lớn, Tô Bối càng phát hiện bản thân khó mà đoán được tâm tư nhỏ bé của cậu ta.
Cũng giống như vậy, Tô Tiểu Bảo cũng đoán không được suy nghỉ của Tô Bối.
"Có phải là chị thích Từ Lãng đó không?"
Tô Tiểu Bảo do dự một chút rồi hỏi.
Nghe vậy, Tô Bối xuýt chút nữa đã tức cười, bèn nói:
"Sao mà có thể chứ?"
"Chị không thích cậu ta sao?"
"Hỏi thừa."
"Chị không cảm thấy cậu ấy rất đẹp trai sao?"
Tô Tiểu Bảo lại vẫn không yên tâm bèn xác nhận lại, suy cho cùng, nữ sinh ở trong trường mê mệt vì vẻ đẹp trai của Từ Lãng cũng quá nhiều rồi.
Nghe thấy câu hỏi của Tô Tiểu Bảo, Tô Bối thật sự muốn vỗ vai cậu ta, nói cho cậu ta biết :
"Chàng trai trẻ, cậu thật sự là vẫn còn non quá."
"Ai quy định rằng cứ đẹp trai là chị sẽ thích chứ? Hơn nữa kiểu như Từ Lãng cũng có thể gọi là đẹp trai, vậy thì nhan trị của em thuộc dạng xuất chúng rồi."
Nghe Tô Bối bô lô ba la một đống, hình như là cô nàng không thích Từ Lãng thật, Tô Tiểu Bảo mới cảm thấy yên tâm.
Hơn nữa, ý của Tô Bối là Từ Lãng đó còn không bằng cậu ta sao?
Ý thức được điều này, khóe miệng của Tô Tiểu Bảo không nhịn được mà cong lên:
"Coi như là chị tinh mắt."
"Sai rồi, nên nói là mắt của chị không mù."
Tô Bối nói.
Từ Lãng đó bất luận là về tướng mạo hay là về trí tuệ hoặc là thành tích học tập đều là kém xa Tô Tiểu Bảo.
Sở dĩ Từ Lãng có thể được mang danh là hot boy, đón nhận sự hoan nghênh ở trong trường, chẳng qua là vì tiền đề gia cảnh xuất thân của cậu ta cao hơn Tô Tiểu Bảo một bậc.
Nghĩ tới điểm này, sắc mặt của Tô Bối đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Thân thế và hoàn cảnh trưởng thành là một rào cản.
Mặc dù cô bé không đồng ý tiếp nhận kết cục mà trong tiểu thuyết đã an bài cho cô và Tô Tiểu Bảo.
Thế nhưng suy nghĩ kỹ một chút, nếu như thật sự tiếp tục phát triển theo tình hình hiện tại, Tô Tiểu Bảo sẽ trở thành một tên côn đồ, còn cô bé sẽ trở thành một gái bán thân cũng không phải là điều không có khả năng xảy ra.
Sau khi Tô Mân rời đi, hai người họ đều nhờ một tay bà Vương chăm sóc, thế nhưng nửa năm trước bà Vương đã qua đời rồi.
Vương bà bà không có người thân, sau khi qua đời thì đã để lại cho hai đứa trẻ gian nhà cũ nát và một số tiền tiết kiệm không nhiều.
Tô Bối và Tô Tiểu Bảo luôn dựa vào số tiền tiết kiệm mà bà Vương để lại đó để trang trải cuộc sống.
Thế nhưng, số tiền đó đủ cho hai đứa trẻ dùng được đến bao lâu chứ? Thậm chí là liệu có thể giải quyết được vấn đề khi chúng vào cấp ba không?
Hai đứa trẻ không được tiếp nhận sự nuôi dưỡng vào giáo dục từ cha mẹ, không có gia đình để nương tựa, không có tiền không có văn hóa, thậm chí còn không được mọi người công nhận là trẻ vị thành niên, bất kỳ điều bất trắc nhỏ nhặt nào cũng đều có thể khiến chúng lầm đường lỡ bước.
Cô bé không thể để cho Tô Tiểu Bảo gặp phải kết cục ở trong tiểu thuyết.
Nhìn sang bên cạnh, cậu thiếu niên vẫn còn chưa hết trẻ con, lại đã hiện ra mấy phần thiếu niên, trong đầu của Tô Bối khẽ nảy sinh ra một ý niệm.