Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác (Dịch)

Chương 40: Tiết mục mở màn

Chương 40: Tiết mục mở màn


"Ồ, 'tiết mục biểu diễn mở màn' của Tô Bối vậy mà cũng là piano này!" Đám nữ sinh lôi danh sách tiết mục biểu diễn ra xem, có chút kinh ngạc nói.
"Giờ cậu mới biết à, Tô Bối muốn biểu diễn chơi đàn piano, chuyện này trước đó đã từng nói ở trên diễn đàn rồi."
"Tớ vẫn tưởng là đám fan cuồng của Tống Tâm Di muốn dìm hàng Tô Bối nên mới nói như vậy chứ..."
"Có điều, cậu thử nói xem lát nữa phần biểu diễn của Tô Bối liệu có trở thành thảm họa trên sân khấu như ở trong diễn đàn đó đã nói hay không?"
"Cũng chẳng biết nữa, dù sao thì trình độ chơi piano của Tống Tâm Di cũng là việc mắt thấy tai nghe, còn Tô Bối thì tớ vẫn chưa từng nghe nói qua cô nàng có tài nghệ gì."
"Nếu lần biểu diễn này thật sự là thảm họa, vậy thì sẽ trở thành thảm họa đặc sắc nhất trong lịch sử cho 'tiết mục mở màn' của trường trung học Duy Minh chúng ta rồi, ha ha. Sao tớ lại cảm thấy có chút mong chờ với sự kiện lần này nhỉ."
Lúc này, những người mong chờ Tô Bối bước lên sân khấu hẳn là không ít, có người ủng hộ Tô Bối, đương nhiên cũng có không ít những nhóm người với tên gọi là "đại quân phản Tô" (chống đối Tô Bối) được hình thành do tự phát.
Thậm chí có đứa còn quay livestream, dự định sẽ phát sóng trực tiếp phần biểu diễn thực tế của Tô Bối, còn đặt tiêu đề cho livestream đó là "Mau mau lại xem! Phần trình diễn vô cùng thảm họa của 'hoa khôi trường' đầu tiên trong lịch sử của trường trung học Duy Minh!"
"Hoa khôi hay là trò cười (hai từ này là từ đồng âm khác nghĩa trong tiếng trung)? Đêm nay mọi người sẽ được biết kết quả!"
"Nói thật thì, mặc dù tớ cũng chẳng có cảm giác gì đối với Tống Tâm Di, thế nhưng dù sao thì phần 'trình diễn mở màn' của trường chúng ta, tớ vẫn cảm thấy là nên tìm một người có trình độ một tí thì hơn, nếu như Tô Bối thật sự biểu diễn thất bại, vậy thì kẻ mất mặt với bên ngoài vẫn là chúng ta."
"Nhưng chúng ta cũng làm gì có cách nào để thay đổi được, số lượt bình chọn cho vị trí hoa khôi trường của Tô Bối người ta đứng thứ nhất đó."
"Cũng không xem xem vị trí thứ nhất của cô ta là từ đâu mà có, nếu không phải có Tạ Thần cùng với Tô Thiếu giúp đỡ kêu gọi bình chọn, có lẽ Tô Bối còn chẳng sánh nổi bằng người đẹp nhất ở trong lớp chúng ta nữa kìa."
"Thật là ghen tị quá đi, mấy người Lưu Giai ở lớp bọn họ, trước đó còn đặc biệt giúp Tô Bối thiết kế một cái sticker mang tính cảnh cáo ở trên diễn đàn nữa cơ."
"What, còn có chuyện như vậy sao, cảnh cáo cái gì vậy? Những người bỏ phiếu không được phép bỏ phiếu cho người khác ngoài Tô Bối sao?
"Sao có thể làm chuyện như vậy chứ, hình như nghe nói là vì chuyện Tô Bối và Tô Tiểu Bảo bị đồn là con riêng đó."...
Con riêng sao?
Nghe thấy mấy từ này, sắc mặt của Tần tiên sinh ở bên cạnh bỗng nhiên tối sầm lại.
Chính vào lúc này, ánh đèn ở trong khán phòng tối dần.
Có người hưng phấn reo lớn một tiếng "Bắt đầu rồi!", ngay sau đó, cả hội trường dần dần trở nên yên tĩnh.
Màn "biểu diễn mở màn" được sắp xếp biểu diễn trước khi MC lên trên sân khấu, không có bất kỳ lời giới thiệu mở màn hay lời thoại nào cả, ánh đèn hội trường vụt tắt, điều đó có nghĩa là buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi.
Tấm màn che được vén ra, một cây dương cầm lặng lẽ đặt ở giữa sân khấu, ngay sau đó một chùm sáng được chiếu xuống.
Lúc này, Tô Bối mặc một chiếc đầm màu trắng bước lên trên sân khấu rồi cúi chào khán giả ở phía dưới một cách thanh lịch.
"Xinh quá-"
Trong hội trường yên tĩnh, không biết là ai bỗng nhiên khẽ reo lên. Có điều rõ ràng là lúc này có rất nhiều người đều đang có suy nghĩ giống với người đó.
Suy cho cùng thời gian hai người Tô Bối và Tô Tiểu Bảo chuyển tới trường còn chưa lâu, hơn nữa bình thường cũng rất ít nói, vì thế, cũng không có nhiều người ở ngoài lớp học đã từng thật sự được nhìn thấy Tô Bối.
Nhận thức của mọi người về vị hoa khôi mới này vẫn chỉ dừng lại ở trên tấm ảnh cô bé đứng ở sân bóng rổ cầm chiếc bình giữ nhiệt đó mà thôi.
Ai mà biết được tấm ảnh đó có từng qua một bàn tay bậc thầy photoshop nào hay không, hơn nữa khoảng cách chụp xa như vậy thì riêng ở cự ly đó thôi cũng đã đủ đem lại những hiệu ứng đặc biệt giống như photoshop rồi.
Vì vậy, lúc này, nhìn thấy con người bằng da bằng thịt của Tô Bối, đã có rất nhiều người phải sửng sốt: Vì họ phát hiện ra rằng, Tô Bối thật sự rất xinh đẹp, hơn nữa người thật còn xinh hơn cả người ở trên tấm ảnh đó nữa!
"Cuối cùng tớ cũng biết mấy kẻ lớp A2 đó vì sao lại còn khen nức khen nở về nhan sắc của Tô Bối rồi..." Có người khẽ làu bàu một câu. Hoá ra chuyện đó thực sự không phải là đồn thổi, mà là sự thật.
"Tớ cũng cảm thấy vậy, hơn nữa chỉ xét về mặt nhan sắc thôi thì Tô Bối giành được cái vị trí "hoa khôi trường" này cũng không có gì là lạ."
Nhan sắc của Tô Bối thật sự là không hề thua kém Tống Tâm Di, thậm chí ngay cả trong bầu không khí đầy trang trọng như thế này, ngũ quan tinh tế của Tô Bối lại càng trở nên thu hút hơn.
Tô Bối ở trên sân khấu cũng nghe thấy mấy lời đó, theo phản xạ nhìn xuống phía dưới sân khấu một cái, sau đó liền phát hiện ra do ánh đèn, khiến cho bên dưới chỉ còn lại một màn đen kịt, căn bản là không nhìn thấy gì cả, Tô Bối cũng chỉ đành mỉm cười và bày tỏ sự cảm ơn đối với những người đang ngồi ở dưới sân khấu kia.
Tiếp sau đó, Tô Bối bình tĩnh ngồi xuống phía trước cây dương cầm.
Do không nhìn thấy rõ khán giả ở phía dưới sân khấu, cho nên Tô Bối lại chẳng hề cảm thấy có chút căng thẳng nào ngay từ những giây phút đầu.
Khoảng khắc khi mấy ngón tay đặt lên trên những phím đàn đen trắng, Tô Bối hít một hơi thật sâu, cả người hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
"Tưng tưng-" tiếng đàn trong trẻo vang lên, nhẹ nhàng và du dương.
Tiếp theo đó là phần nhạc đệm hòa vào, cả bản nhạc giống như được truyền thêm sức sống.
Bối cảnh và ánh sáng của sân khấu không ngừng thay đổi theo nhịp điệu trầm bổng của tiếng đàn piano, còn ở phía dưới sân khấu bỗng nhiên có rất nhiều ánh sáng từ bảng đèn Led cùng với bóng đèn huỳnh quang cầm tay vụt sáng lên, giống như bầu trời đêm đầy sao vậy.
Bộ váy trắng của Tô Bối và cây dương cầm màu đen đã hình thành nên một sự tương phản rõ nét, cô bé lúc này giống như một người tí hon dưới ánh trăng, đang nhảy múa giữa những vì sao kia.
Trong khán phòng, đám người ban đầu còn ngồi đợi xem màn thảm họa thì đến lúc này lại trở nên vô cùng kinh ngạc, tất cả đều vô thức nín thở, quan sát Tô Bối ở trên sân khấu.
Cho đến khi bản nhạc kết thúc, vẫn có người còn đang chìm đắm ở trong bầu không khí trước đó, rất lâu sau đó vẫn chưa thể hoàn hồn trở lại.
——
Phần biểu diễn mở màn của Tô Bối thành công đến mức ngạc nhiên.
So với sự kinh ngạc đầy bất ngờ mà Tô Bối đem tới này, mấy tiết mục được trông đợi ở phía sau lại không hề thu hút người khác như vậy.
Lúc này, tiết mục sau đó vẫn còn đang tiếp tục, có điều trên diễn đàn trường trung học Duy Minh đã xôn xao hết cả lên.
"What the fuck! Tô Bối vậy mà lại thật sự biết chơi piano, lại còn đàn rất hay nữa!"
"Nói thừa, nếu như người ta không có chút tài năng, chẳng lẻ còn cố tình đi lên để mất mặt hay sao?"
"Ha ha ha, vốn định tới xem phần trình diễn thảm họa, không ngờ lại thành phần trình diễn đặc sắc!"
"Em gái bình giữ nhiệt, tôi yêu em rồi!"
"Bị đám fans cuồng của Tống xx chèn ép lâu như vậy, cuối cùng tôi cũng có thể thốt ra một câu rồi: Em gái bình giữ nhiệt mạnh dạn lên, cố lên nào, chúng ta đứng về phía em!"
"Nói vậy thì, mấy vị đang quay livestream kia có phải các cậu cũng nên sửa đổi lại tiêu đề trên tin phát trực tiếp của mình đi chứ nhỉ?"...
Sau khi chương trình đã gần đi tới hồi kết, Tống Tâm Di cũng đã trở thành chủ đề bàn tán ở trên diễn đàn.
"Tống Tâm Di cũng biểu diễn chơi piano nhỉ?"
"Vừa rồi Tống Tâm Di đã biểu diễn xong rồi."
"Vậy sao? Tôi không để ý nữa, tôi bận lướt trên diễn đàn nên không để ý!"
"Tống Tâm Di xảy ra sai sót gì rồi sao?"
"Sao có thể chứ, nữ thần của chúng ta chơi đàn rất hay mà? Nếu như có kẻ nào thấy có vấn đề thì nên đi khám lại tai hoặc mắt của mình đi."
"Tống Tâm Di biểu diễn tiết mục thứ 6, độc tấu piano không xếp ở phần mở màn, mà lại xếp ở phần giữa chương trình quả đúng là chịu thiệt rồi."
"Nói một câu công bằng thì, trình độ chơi piano của Tống Tâm Di thật sự là rất tốt, chỉ xét về mặt kỹ thuật thôi, không có cách nào để so sánh giữa Tô Bối và Tống Tâm Di, tuy nhiên xét về phần xuất hiện trên sân khấu, Tô Bối hôm nay cũng thật sự là rất xinh."
"Tài nguyên tới rồi: Video được khán giả ngồi ở hàng ghế thứ tư ghi lại.
Lúc này, mấy nữ sinh trước đó chỉ cách phía bên tay trái của Tần tiên sinh có một lối đi đã bắt đầu bàn tán xôn xao.
"Các ngươi nhìn kìa, trong diễn đàn đã post video biểu diễn vừa rồi của Tô Bối lên rồi."
"Mở ra xem thử xem!"
"Hiệu ứng của sân khấu này cũng quá đẹp rồi, hơn nữa lại còn có cả đèn huỳnh quang cầm tay và bảng đèn LED ở phía dưới sân khấu kết hợp lại, quả đúng là đẹp toàn diện, quá ảo."
"Lúc chúng ta biểu diễn có lẽ cũng sẽ như vậy nhỉ, đẹp quá!"
"Ngươi ảo tưởng sức mạnh à, những bóng đèn huỳnh quang cầm tay với biển đèn LED đó là mấy thứ mà tụi lớp A7 bọn họ tự làm, vị trí được phân lần này của lớp chúng ta ở tít phía sau kia, cho dù có làm như vậy thì cũng vô dụng."...
Tần tiên sinh ở bên cạnh ban đầu vốn chẳng hề thấy hứng thú với chủ đề bàn tán của đám nhóc này, chỉ là, nghe thấy đám nữ sinh đó khen khuê nữ nhà mình xinh đẹp, khóe miệng bất giác cong lên, nhìn kỹ một chút, trong đôi mắt ông, còn đem theo một chút đắc ý.
Chỉ có điều ngay lập tức, tâm trạng "hài lòng" của Tần tiên sinh liền bị mấy lời nói ở phía sau phá hỏng.
"Nghe nói Tạ Thần đã đến chỗ của chủ nhiệm Lưu để xin xếp chỗ ngồi trong sân khấu lần này cho lớp A7 đó, chuyện này thật hay giả vậy?"
"Thật đó, hơn nữa ngươi không nhìn sao, vừa rồi lúc tụi lớp A7 ở đằng trước giơ gậy đèn huỳnh quang lên, đến cả Tạ Thần cũng túm lại cùng giơ biển đèn LED đó."
"Oh my god, hai đại thần cùng giơ biển đèn LED, đây là kiểu đãi ngộ thần tiên gì thế, Tô Tiểu Bảo thì thôi chẳng tính làm gì, ngay đến cả Tạ Thần mà cũng..."
"Ôi dào, các cậu nói xem, Tô Bối và Tạ Thần liệu hai người họ thật sự có quan hệ gì hay không?"
"Cậu nghe ai nói thế?!"
"Đã có rất nhiều group đều đang loan tin, Tạ Thần cái gì đó, ngay đến cả Tống Tâm Di trước đó cũng chẳng thèm để mắt đến, nhưng lại cứ giúp đỡ kêu gọi mọi người bình chọn cho Tô Bối, rồi lại để cho anh em nhà mình giúp Tô Bối bác bỏ tin đồn, chẳng phải là đang quen nhau gì đó sao?"
"What the fuck..."
Tần tiên sinh ở bên cạnh sắc mặt vốn đã tối sầm lại, lúc này đã lại càng lại sầm xuống hơn: "..."
Hai chữ "quen nhau" này đã đả kích kịch liệt tới tinh thần của Tần tiên sinh.
Tạ Thần? Cái thứ gì vậy chứ? Là thằng nhóc con của nhà họ Tạ đó sao?
Nghĩ tới việc gần đây Tô Bối ngày nào sau khi ăn cơm xong cũng vội vội vàng vàng chạy vào phòng chơi máy tính, còn cả hành động cả ngày ôm điện thoại đầy "bất thường" đó, Tần tiên sinh liền chau mày lại.
——
Tiết mục thứ hai của Tô Bối là tiết mục nhảy hiện đại của lớp A7.
Trong diễn đàn, một đoạn video "thảm họa" khi Tô Bối tập nhảy đã được đăng trên diễn đàn. Ban đầu, đám "đại quân phản Tô" đó còn mong đợi có thể nhìn thấy Tô Bối vồ ếch khi nhảy.
Kết quả lại đều khiến cho bọn họ thất vọng.
Tô Bối đứng ở trong đội hình, mặc dù không được xem là vị trí nổi bật nhất, cũng không phải là biểu diễn nhiều vai, có điều, xuyên suốt cả tiết mục lại không hề xảy ra sai sót gì mà ngược lại cô còn kết thúc bài nhảy một cách rất thuận lợi.
Trong điện thoại của rất nhiều người lại xuất hiện thêm những tấm ảnh rất đẹp của " tân nữ sinh","em gái bình giữ nhiệt". ...
Tô Bối và mấy nữ sinh trong lớp từ phía sau khán đài rời đi, quay trở về vị trí của lớp A7.
"Cảm ơn." Tô Bối nói với mọi người trong lớp.
Trước đó lúc cô biểu diễn tiết mục đầu tiên, mặc dù không nhìn thấy tình hình trong khán phòng, thế nhưng lại có thể nhìn thấy được bóng điện huỳnh quang cầm tay và biển đèn LED mà mọi người đang giơ lên đung đưa qua lại đó.
Đặc biệt là mấy người Từ Dương Dương bọn họ, dùng hết sức để đung đưa tấm biển.
Đợi đến khi vòng đấu thứ hai của "giải đấu Hồng Khách" bắt đầu, cô nhất định sẽ đưa Từ Dương Dương cùng thăng hạng.
Tô Bối thầm nghĩ.
Lúc này, Tạ Dân Hiên cũng uể oải đứng dậy từ chỗ ghế ngồi của mình, tỏ ra vẻ giống như chẳng quan tâm gì: "Phần biểu diễn của cậu cũng giành thêm điểm về cho lớp chúng ta."
Mấy người Từ Dương Dương ở bên cạnh :"..."
Hiên ca của bọn họ lại là người yêu mến tập thể lớp như vậy sao?
"Nhưng mình vẫn phải cảm ơn cậu." Tô Bối nói.
Lúc này, Tạ Dân Hiên quay đầu nhìn Tô Bối, sau đó thừ người ra-Quan sát Tô Bối lúc này, Tạ Dân Hiên bỗng nhiên không biết nên đưa mắt nhìn đi chỗ nào nữa.
"Chuyện nên làm thôi." Chậm rãi buông ra mấy từ, Tạ Dân Hiên quay đầu, sau đó thu lại ánh nhìn.
Chỉ là, Tô Tiểu Bảo đã nhanh hơn cậu cởi chiếc áo khoác đồng phục ra, khoác lên người Tô Bối.
Hai người nhìn nhau một cái, thì đã nhìn thấy được sự lạnh lẽo ở trong đôi mắt của đối phương. ...
Tất cả các tiết mục đều đã kết thúc, ánh đèn sân khấu lại một lần nữa sáng lên.
Tô Bối lúc này đứng thẳng người dậy, nhìn về phía khán phòng ở đằng sau, tìm kiếm khắp nơi một vòng cũng không thấy bóng dáng người đâu.
"Có lẽ ông ta đã đi từ lâu rồi." Giọng nói của Tô Tiểu Bảo vang lên bên tai, đem theo một chút khó chịu.
"Có lẽ là có chuyện gì cần phải giải quyết rồi." Tô Bối gật gật đầu, nói, trong đôi mắt cô bé lại có chút mất mát hiện lên mà ngay đến chính bản thân cô còn không nhận ra được điều đó.
Chính vào lúc này, điện thoại của Tô Bối bỗng nhiên đổ chuông.
Một dòng tin nhắn xuất hiện: "Ba đang ở cổng, chương trình kết thúc rồi thì gọi cho ba."...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất