Chương 116: Danh Bất Hư Truyền
Phan Châu.
Sơn trang Lệ Hồ.
Ba người nhà Ngụy Nguyên Châu đã mời Giang phong đến đây dùng bữa.
Sau ba hiệp rượu và năm món ăn, mấy người này mới bắt đầu chính thức nói chuyện.
Ngụy Nguyên Châu nâng cao cái bụng to, mặt tươi cười hỏi: “Giang đại sư, vừa rồi cậu gọi điện thoại nói đã tìm được đối tượng mai mối thích hợp cho Tuyết Phong nhà tôi, không biết gia cảnh đàng gái như thế nào?”
Ngụy Tuyết Phong và Ngụy mẫu nghe vậy cũng vểnh tai lên nghe và nhìn Giang Phong.
Giang Phong đặt đũa xuống và cười nói: “Cô gái này tên là Hạ Linh Linh, là người huyện Cao Lượng, Phan Châu các người, sinh ra ở một vùng nông thôn, năm nay 23 tuổi, cao 1m68, vẻ bề ngoài đảm bảo là rất xinh đẹp.”
Nói đến đây, Giang Phong trực tiếp lấy điện thoại di động ra, mở ra bức ảnh anh chụp cho Hạ Linh Linh, đưa cho Ngụy Tuyết Phong, nói: “Đây là ảnh của cô ấy, anh Phong, anh xem thử xem có hài lòng không?”
Ngụy Tuyết Phong cầm lấy điện thoại, nhìn ảnh chụp trên màn hình, nhất thời ánh mắt sáng rỡ.
Điều đầu tiên khiến anh bị thu hút chắc chắn là đôi mắt to trong veo của cô gái, anh nghĩ rằng nếu cô gái trong bức ảnh đứng trước mặt anh và nhìn anh bằng ánh mắt như vậy, tim anh nhất định sẽ đập rất nhanh.
Cô gái có khuôn mặt hình quả dưa, sống mũi cao, khuôn miệng không quá to cũng không quá nhỏ, hai bên tóc mái có một nắm tóc dài đến cằm, phần tóc còn lại là buộc ra sau đầu, nhìn chung thì trông cô ấy tươi tắn và xinh đẹp.
Trang phục tuy chỉ là áo thun ngắn tay và quần short đơn giản nhưng khi được cô gái trong ảnh khoác lên người cũng trở nên vô cùng quyến rũ.
Suy cho cùng, dáng người của cô gái này thực sự là đỉnh cao, ngực to và đẹp, eo vừa phải và đôi chân thon siêu hút mắt, về tổng thể thì trong suy nghĩ của Ngụy Tuyết Phong, cô ấy thực sự xinh hơn những ngôi sao nữ ngoài kia.
Có lẽ là nhãn duyên thật sự quá tốt rồi, Ngụy Tuyết Phong trong chốc lát đã bị mê hoặc rồi!
Vốn dĩ xem ảnh hơn mười giây cũng đủ rồi, cho nên vợ chồng Ngụy Nguyên Châu cũng không vội đi qua xem, bọn họ muốn đợi con trai xem xong rồi sẽ xem sau.
Kết quả là họ không ngờ rằng con trai mình xem đến nỗi bị mê hoặc luôn rồi.
Thấy nửa phút đã trôi qua mà con trai mình vẫn chưa tỉnh lại, vợ chồng Ngụy Nguyên Châu vừa kinh ngạc vừa có chút xấu hổ, dù sao Giang đại sư vẫn đang ở đây, hành vi của con trai họ cứ như chưa từng thấy qua cô gái nào vậy đó, điều này hơi mất mặt.
Vì vậy, Ngụy Nguyên Châu không chịu được mà ho một tiếng.
Sau khi bị nhắc nhở, Ngụy Tuyết Phong định thần lại, sắc mặt có chút ngượng ngùng đưa điện thoại cho người mẹ bên cạnh, nói: “Hạ Linh Linh này thật sự cao ráo và xinh đẹp, đúng là mẫu người tôi thích, tầm nhìn của Giang đại sư quả nhiên rất lợi hại!”
Phía bên kia, Ngụy mẫu vừa xem hình vừa gật đầu: “Cô gái này trông có vẻ không tệ, cao ráo và xinh đẹp, hơn nữa từ đôi mắt trong veo và thuần khiết của cô ấy, có thể thấy cô ấy là kiểu con gái biết giữ mình trong sạch, Giang đại sư quả thật là danh bất hư truyền, mới có 2 ngày ngắn ngủi đã tìm được một cô gái tốt như thế.”
Ngụy Nguyên Châu nghe con trai và vợ mình khen không ngớt, nên cũng không khỏi tò mò, vội vàng đưa tay về phía vợ: “Đưa tôi xem thử!”
Ngụy mẫu đưa điện thoại cho ông ta, sau đó nhìn Giang Phong rồi nói: “Giang sư phụ, không biết gia cảnh của cô Hạ Linh Linh này thế nào?”
“Cô ấy sinh ra ở nông thôn, trong gia đình có bốn anh trai, cô ấy là con gái duy nhất trong gia đình, mặc dù gia cảnh không mấy khá giả nhưng cô ấy đã được bố mẹ và các anh cưng chiều từ nhỏ nên cô cũng không phải chịu nhiều thiệt thòi.”
Giang Phong giới thiệu tường tận thông tin của Hạ Linh Linh cho ba người nhà họ Ngụy: “Cô ấy là một sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp năm ngoái, được giáo dục rất tốt, từ nhỏ đến lớn cha mẹ cô ấy đã quản rất nghiêm khắc, trong thời gian đi học không được phép yêu đương.
Sau khi tốt nghiệp đại học vào năm ngoái, cha mẹ sợ cô ở lại bên ngoài làm việc sẽ lấy chồng xa nên đã bảo cô về huyện tìm việc làm với mức lương bình thường.
Cô ấy là người tự cường, tự trọng, và không ham hư vinh, thành thật mà nói, nếu tôi không dùng đủ mọi cách để thuyết phục mà chỉ dựa vào gia cảnh của nhà các người thì rất khó để khiến cô ấy đồng ý kết hôn với anh Phong.”
Lúc này Ngụy Nguyên Châu đã xem rõ ràng ảnh chụp của Hạ Linh Linh, ông ta đem điện thoại trả lại cho Giang Phong, cười nói: "Giang sư phụ thật vất vả, cô gái này quả nhiên rất tốt, chúng tôi đều rất hài lòng!"
Câu nói khiến ông động lòng nhất chính là sự tự cường, tự trọng, và không ham hư vinh của cô gái.
Đối với người có tài sản bạc tỷ như Ngụy Nguyên Châu mà nói, bất kể con trai ông ta trông như thế nào, chỉ cần ông ta sẵn sàng chi nhiều tiền thì một người phụ nữ xinh đẹp sẽ sẵn sàng làm vợ của con trai ông ta.
Nhưng nhà họ Ngụy không thích một người phụ nữ như vậy.
Giang Phong húp một ngụm canh rồi nói: “Tôi đã tính toán thay cho anh Phong cũng như chú thím Ngụy rồi, nếu gả Hạ Linh Linh vào nhà các người, cô ấy không chỉ có thể có một cuộc hôn nhân hạnh phúc cùng anh Phong, hơn nữa cũng có thể hòa hợp với chú thím Ngụy, một người vợ và con dâu như vậy rất khó tìm, vì vậy các người phải nắm bắt lấy và cố gắng tạo ấn tượng tốt với người ta khi đi ra mắt.”
Ngụy Tuyết Phong liên tục gật đầu, sau đó sốt ruột hỏi: "Giang đại sư, vậy khi nào chúng ta sắp xếp một buổi ra mắt đây?"
Giang Phong cười nói: “Mấy ngày nay con gái người ta đều phải đi làm, cho nên buổi ra mắt chỉ có thể sắp xếp vào thứ bảy, sẵn tiện tôi tận dụng những ngày này để cho anh nghĩ xem đến lúc đó nên nói gì với con gái người ta. Theo tôi được biết, Hạ Linh Linh thích đi du lịch và thư pháp, anh Phong có thể bắt đầu với hai khía cạnh này.”
Ngụy Nguyên Châu hỏi ý kiến: "Giang đại sư, không biết cha mẹ Hạ Linh Linh có sở thích gì?"
Giang Phong vừa bóc tôm vừa trả lời: “Chú Hạ mặc dù chỉ là một nông dân, nhưng chú ấy cũng chú ý đến quốc sự, tin tức phát sóng mỗi tối là chương trình không thể bỏ qua, chú Ngụy có thể bắt đầu từ khía cạnh này.
Còn thím Hạ lại thích chuyện nhà cửa, thím Ngụy có thể hành xử tùy theo hoàn cảnh.
Dù sao thì tôi cũng sẽ ở trong buổi ra mắt đó, nên tôi có thể giúp mọi người chọn chủ đề bất cứ lúc nào. "
Ngụy Nguyên Châu cười nói: "Có lời này của Giang đại sư, thế thì chúng tôi yên tâm rồi!”
Tiếp đó, ba người nhà họ Ngụy bàn bạc với ông mai Giang Phong này về những điều cần chú ý khi đi ra mắt, gia đình họ tuy kinh doanh rất phát đạt nhưng chỉ có chuyên môn về một mặt, trong lĩnh vực ra mắt này, bọn họ đều phải hỏi ý kiến một người chuyên nghiệp như Giang Phong.
Giang Phong đương nhiên là giải thích rõ ràng từng chút một, đợi đến khi bàn xong chuyện, cơm cũng ăn được kha khá rồi!
Trước khi rời đi, Giang Phong nhìn Ngụy Tuyết Phong và nói: “Anh Phong, trong mấy ngày này anh nên mời một nhà tạo mẫu chuyên nghiệp thiết kế và trang điểm cho anh từ đầu đến chân, cố gắng loại bỏ những khuyết điểm, phát huy ưu điểm, dùng tinh thần và diện mạo tốt nhất để tham gia buổi ra mắt này.”
Ngụy Tuyết Phong hiện giờ cũng cực kỳ tin tưởng Giang Phong, nghe xong lời này lập tức ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Được thôi Giang đại sư, sau khi về tôi sẽ làm ngay!”
Giang Phong lúc này mới hài lòng nở nụ cười: “Được rồi, hôm nay trước mắt tới đây thôi, chú thím Ngụy, anh Phong, tôi về trước đây, chúng ta hẹn gặp lại vào thứ bảy nhé!”
"Vâng, được thôi, Giang đại sư, anh đi cẩn thận, thứ bảy gặp lại!"
Sau khi Giang Phong rời đi, Ngụy Tuyết Phong lấy điện thoại di động ra và nói: “Cha mẹ, hai người về trước đi, con gọi điện thoại cho Uông thiếu gia để hỏi thử xem anh ấy có biết nhà tạo mẫu hàng đầu nào không."
Ngụy Nguyên Châu gật đầu nói: “Con cũng không còn trẻ nữa, nên hiểu rõ tầm quan trọng của các mối quan hệ cá nhân, phải thường xuyên giữ liên lạc với Uông thiếu gia và duy trì mối quan hệ tốt, đợi đến khi Uông thiếu gia thực sự tiếp quản sản nghiệp của gia đình họ thì con cũng sẽ hưởng lợi.”
Ngụy Tuyết Phong bất đắc dĩ cười cười: “Cha à, trong lòng con biết rõ rồi!”
Ngụy Nguyên Châu thấy vậy cũng không nhiều lời, lái xe cùng vợ trở về nhà.