Chương 117: Đối Tượng Xem Mắt Này Của Cậu Có Đáng Tin Không?
Trong một chiếc BMW 7 Series, Ngụy Tuyết Phong rút điện thoại bấm số gọi cho cậu chủ Uông.
Cậu chủ Uông có tên gọi đầy đủ là Uông Văn Kiệt, là thái tử gia của tập đoàn Uông thị, cũng là bạn học thời đại học của Ngụy Tuyết Phong. Hai người học cùng trường bốn năm, cộng thêm Ngụy Tuyết Phong chủ động kết giao nên quan hệ này không quá tệ.
Điện thoại vừa được kết nối, tiếng cười của Uông Văn Kiệt đã vọng ra: "Tuyết Phong, tôi đang muốn gọi điện thoại cho cậu đây, không ngờ cậu đã gọi điện thoại cho tôi trước!"
Ngụy Tuyết Phong mỉm cười nói: "Đúng là khéo vậy à? Chẳng lẽ chuyện họp lớp đã quyết định rồi?"
Uông Văn Kiệt nói: "Ừ, tôi liên lạc với mấy giáo viên, cơ bản đã quyết định thời gian họp lớp rồi. Buổi họp lớp kỷ niệm mười năm tốt nghiệp của chúng ta sẽ tổ chức vào hôm quốc khánh."
Ngụy Tuyết Phong nói: "Vậy thì tốt quá, sau khi tốt nghiệp, tôi và anh còn có thể thường xuyên gặp nhau, nhưng thật ra có vài bạn học từ sau khi tốt nghiệp đến giờ chưa từng gặp mặt. Buổi họp lớp năm trước cũng chỉ tổ chức trong phạm vi nhỏ, lần này cuối cùng có thể gặp được tất cả bạn học rồi!"
Uông Văn Kiệt mỉm cười nói: "Làm họp lớp thì dễ, nhưng muốn cả lớp đều đi không thiếu một ai thì thật sự hơi khó."
Ngụy Tuyết Phong nói: "Đương nhiên rồi, mọi người có nỗi khó xử của mình. Hơn nữa chúng ta tầm tuổi này rồi, không ít bạn học đã kết hôn. Sau khi có vợ có con vào, sẽ không được tự do thoải mái giống như thời còn độc thân!"
Uông Văn Kiệt nói: "Điều này cũng đúng. May mà mọi người vẫn tính là nể mặt tôi, sau khi tôi khuyên, cuối cùng tất cả đều nhận lời tới tham dự không thiếu một ai!"
Ngụy Tuyết Phong nói: "Lớp chúng ta cũng chỉ có mỗi cậu chủ Uông anh có khả năng kêu gọi như vậy thôi. Nếu đổi lại thành người khác tới làm chuyện này, tôi dám khẳng định sẽ có người vắng mặt."
Uông Văn Kiệt mỉm cười nói: "Cậu không cần giả vờ khiêm tốn nữa. Nếu đổi lại là cậu tới làm việc này, mọi người chắc hẳn cũng sẽ nể mặt thôi."
Ngụy Tuyết Phong cười ha ha nói: "Cậu chủ Uông anh không cần dát vàng lên mặt tôi đâu. Tôi làm gì có khả năng kêu gọi như anh chứ!"
Hai người tâng bốc nhau vài câu, Uông Văn Kiệt mới hỏi: "Đúng rồi, cậu gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không?"
Ngụy Tuyết Phong nói: "Là thế này, tôi muốn hỏi cậu chủ Uông, anh có quen biết nhà tạo mẫu thời trang cao cấp nào không?"
Uông Văn Kiệt kinh ngạc nói: "Cậu tìm nhà tạo mẫu thời trang cao cấp làm gì?"
Ngụy Tuyết Phong cười hì hì nói: "Không nói dối gì anh, qua mấy ngày nữa tôi sẽ đi xem mắt. Anh cũng biết trông tôi không đẹp trai lắm, để tránh làm con gái nhà người ta sợ, tôi muốn mời một nhà tạo mẫu thời trang cao cấp tới cố vấn trang phục cho tôi từ trên xuống dưới, tranh thủ để lại chút ấn tượng tốt cho cô gái ấy."
Uông Văn Kiệt nghe vậy thì phì cười: "Mẹ nó, không phải Tuyết Phong cậu đang đùa tôi chứ? Dù gì cậu cũng là một con nhà giàu đàng hoàng, trong nhà có tài sản hàng trăm triệu, cậu muốn tìm kiểu phụ nữ nào mà chẳng được, còn phải đi xem mắt à?"
Ngụy Tuyết Phong thở dài nói: "Tôi đâu có ngoại hình anh tuấn đẹp trai như cậu chủ Uông. Mà kiểu phụ nữ chỉ quan tâm tới tiền thì có xinh đẹp mấy đi nữa, tôi cũng chẳng có hứng thú, cho nên chỉ có thể đi xem mắt!"
Nghĩ đến ngoại hình có phần khó coi của bạn học cũ, Uông Văn Kiệt cũng phần nào hiểu được, nói: "Vậy cũng đúng. Loại phụ nữ chỉ quan tâm tới tiền có thể chơi đùa một chút còn được, chứ khẳng định không thể cưới về làm vợ. Chỉ là đối tượng xem mắt của cậu có đáng tin không?"
Ngụy Tuyết Phong nghe vậy thì tinh thần phấn chấn, mỉm cười nói: "Đương nhiên là đáng tin rồi. Đây là người mai mối do một đối tác kinh doanh của ba tôi giới thiệu đấy. Người mai mối này rất tuyệt, chính là đại sư có bản lĩnh thật sự, đặc biệt là rất có thành tựu trên phương diện suy tính hôn nhân. Ngay cả ba tôi cũng chưa nghe qua có người nào lợi hại hơn đại sư này.
Sau khi mời đại sư này làm người mai mối, không đến hai ngày đã tìm đến đối tượng làm tôi vô cùng thỏa mãn. Nếu lần gặp mặt này thuận lợi, chắc không bao lâu nữa, anh sẽ phải tới uống rượu mừng của tôi đấy!"
Uông Văn Kiệt nghe vậy thì trợn mắt há hốc mồm, mời đại sư về phương diện suy tính hôn nhân để làm người mai mối? Nếu không phải biết rõ tính cách của Ngụy Tuyết Phong, anh ta cũng tưởng đối phương đang nói đùa đấy.
Mẹ nó, chuyện này quá biến thái rồi!
Nhưng chính vì biến thái như vậy, ngược lại làm cho Uông Văn Kiệt thấy hứng thú.
Cho dù điều kiện gia đình người bạn học cũ này của anh ta kém xa nhà bọn họ, nhưng trong nhà tốt xấu gì cũng có tài sản hàng trăm triệu,
Nếu người ta lựa chọn tin tưởng vào đại sư về phương diện suy tính hôn nhân kia, vậy chứng minh đại sư này hoặc lừa đảo cực kỳ cao thâm, hoặc chính là người có bản lĩnh thật sự.
Mà trong hai điều này, Uông Văn Kiệt cảm thấy điều sau có khả năng lớn hơn.
Bởi vì ba người bạn học cũ này của anh ta chính là tỷ phú thật sự dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng. Nhân vật như vậy, có người nào không khôn khéo hơn người, làm sao dễ bị lừa như vậy được.
Cho nên, Uông Văn Kiệt không nhịn được hỏi: "Tuyết Phong, tôi sẽ thay cậu giải quyết chuyện nhà tạo mẫu thời trang cao cấp. Chờ sau khi cậu đi xem mắt có kết quả, lại giới thiệu vị đại sư này cho tôi làm quen nhé!"
Ngụy Tuyết Phong cười ha ha nói: "Chuyện này đương nhiên không thành vấn đề!"
Sau đó, hai người nói sang chuyện buổi họp lớp kỷ niệm mười năm tốt nghiệp, nói nửa giờ mới cúp máy.
...
Sau khi Giang Phong từ Phan Châu trở về, lại thay Trương Chấn Đông xem xét một đối tượng có điểm xứng đôi không tệ.
Hắn không khuyên em họ của mình nữa, chuyện này với chuyện hắn khuyên Hạ Linh Linh là hai chuyện khác nhau.
Bởi vì ở chỗ Hạ Linh Linh, hắn là một người mai mối chuyên nghiệp, chỉ cần không có ý định lừa dối, vậy không quan tâm hắn dùng cách gì để khuyên bảo, đều là làm hết trách nhiệm của người mai mối, bất kể cuối cùng người ta lựa chọn thế nào, đều không thể nào trách người mai mối là hắn.
Nhưng ở chỗ em họ, hắn lại không chỉ là người mai mối, còn là họ hàng, điều này đã quyết định có mấy lời hắn không thể nói, bằng không bất kể kết quả cuối cùng tốt hay xấu, hắn đều không được lợi.
Nếu bình thường khuyên em họ không nghe, vậy chờ lúc nào nàng đụng phải tường nam, đụng cho mình vỡ đầu chảy máu, lại thay nàng xem xét một đối tượng có điểm xứng đôi cao đi!
Đối tượng hắn xem xét thay Trương Chấn Đông tên là Bốc Tú Vân, là người ở huyện Lâm Xuyên bên cạnh, năm nay 24 tuổi, cao một mét sáu mươi tư, gia đình kinh doanh đồ nội thất, kinh tế không thể kém hơn nhà Trương Chấn Đông.
Xinh đẹp, dáng người đẹp, kinh tế tốt.
Không hề nghi ngờ, trên dưới nhà họ Trương đều vô cùng thỏa mãn về đối tượng này.
Đương nhiên, trên dưới nhà họ Bốc cũng rất hài lòng về Trương Chấn Đông.
Trương Chấn Đông ưa nhìn, còn cao tới một mét bảy mươi tám, điều kiện kinh tế gia đình vốn không cũng ngang với nhà họ Bốc, mà người chị gái duy nhất của anh ta còn cưới được một người tốt như vậy, điều này cũng có thể thêm điểm.
Lúc Giang Phong làm mai cho Trương Chấn Đông và Bốc Tú Vân, Ngụy Tuyết Phong đang được nhà tạo mẫu thời trang cao cấp nào đó "tạo hình" trở nên hoàn toàn khác với trước đây.
Đương nhiên, chỉ là trông ưa nhìn hơn trước nhiều, chứ không phải hình tượng thay đổi lớn, từ mập lùn xấu biến thành cao ráo, giàu có, đẹp trai, chuyện đó là không thể.
Nhìn người trong gương kia rõ ràng ưa nhìn hơn trước nhiều, Ngụy Tuyết Phong đột nhiên kích động muốn giảm béo.
Tục ngữ nói phụ nữ trang điểm vì người mình thích, bây giờ câu này áp dụng lên trên người Ngụy Tuyết Phong, cũng có thể đổi thành đàn ông trang điểm vì người mình thích.
Trước đây, sở dĩ Ngụy Tuyết Phong không có ý định giảm béo, chủ yếu là từ bỏ việc cứu chữa lại ngoại hình của mình, cảm thấy cho dù cực khổ giảm béo, ở trong mắt người khác cuối cùng vẫn là một chữ kia, xấu!
Bởi vậy, anh ta bắt đầu bỏ mặc, không có động lực để giảm béo nữa!
Nhưng hôm nay nhận được Giang Phong nhắc nhở, cộng thêm thật sự gặp được người khiến anh ta xiêu lòng, suy nghĩ của Ngụy Tuyết Phong cũng dần dần thay đổi, cảm thấy lùn xấu là chuyện trời sinh không có cách nào thay đổi, nhưng béo này cho dù là trời sinh, chắc hẳn có thể thông qua sự nỗ lực sau này để chậm rãi loại bỏ một thân thịt mỡ kia.