Chương 122: Tôi Có Thể Nắm Tay Này Cả Đời
Giang Phong: "Hoàng nữ hiệp, tôi chưa từng nói với cô là tôi xem tướng rất lợi hại à? Đặc biệt là mảng xem nhân duyên này, nếu tôi tự nhận mình đứng thứ hai, sẽ không có ai dám nhận mình đứng đầu đâu."
Hoàng Linh Vi: "Anh đang chém gió đấy à?"
Giang Phong: "Tôi đã biết cô không tin mà. Cô nghĩ xem, tôi là một mới vào nghề mai mối, dựa vào đâu mà chưa đến ba tháng đã kiếm được mấy trăm nghìn tiền mai mối chứ?"
Hoàng Linh Vi: "..."
Giang Phong: "Thật ra chỗ dựa lớn nhất của tôi chính là xem nhân duyên, hơn nữa xem được cực chuẩn, không ít khách của tôi bị trình độ xem tướng của tôi chinh phục, mới tin tưởng tôi như vậy."
Hoàng Linh Vi: "Thật không đây? Anh còn có bản lĩnh này à?"
Giang Phong: "Đương nhiên là thật rồi. Cô không tin có thể thử đi, xem tôi có chém gió không!"
Hoàng Linh Vi: "Thử thế nào?"
Giang Phong: "Tôi có thể xem tướng tay cho cô trước. Cô chụp cho tôi mấy tấm ảnh tay từ các góc độ khác nhau, sau đó gửi đến cho tôi."
Hoàng Linh Vi: "Được, anh chờ đấy, tôi chụp cho anh, nếu anh dám lừa tôi, hừ hừ, xem tôi còn để ý tới anh nữa không!"
Giang Phong: "Cô yên tâm, đại sư đây không lừa gạt người, bảo đảm có thể tính ra cả chuyện cô còn bé từng đái dầm!"
Hoàng Linh Vi: "Đáng ghét, anh mới đái dầm đấy!"
Giang Phong: "Ha ha ha..."
Đại khái chờ chừng một phút, Hoàng Linh Vi gửi sáu tấm ảnh qua, mỗi tấm ảnh đều có góc chụp khác nhau, chẳng qua đều có một điểm tương đồng, đó chính là bàn tay trong ảnh quá đẹp!
Giờ phút này, trong đầu Giang Phong bất giác xuất hiện những câu thơ kinh điển miêu tả bàn tay đẹp của người phụ nữ:
Vén tay áo lộ ra bàn tay trắng mịn, vòng vàng treo trên cổ tay.
Ngón tay mảnh khảnh lướt qua khung cửi.
Gió nhẹ thổi qua kẽ tay, che đôi môi hồng.
Bàn tay bốc khói xanh, giơ áo kéo khói tím.
Người đẹp nâng tay trắng, hai tay tuyệt vời cười nâng ngọc bát.
Đôi tay trắng thuần không người thưởng thức, làng trống gọi nhau nhìn ươm tơ.
Giang Phong: "Đúng là quá đẹp, tôi có thể nắm tay này cả đời!"
Lời này tán cho trái tim Hoàng Linh Vi đập thình thịch: "Hừ, nghĩ thật hay!"
Giang Phong: "Chị gái Vi Vi, từ tướng tay này của cô có thể thấy được, cô là con gái một, từ nhỏ đến lớn đều được ba mẹ xem như viên minh châu trong tay. Cô là người lương thiện, trong lHạ phụo hiệp, có phần tương tự với nhị tiểu thư Quách Tương trong "Thần Điêu". Cô giữ mình trong sạch, hướng tới tình yêu giống như của Quách Tĩnh và Hoàng Dung vậy."
Hoàng Linh Vi: "Ồ, không ngờ anh còn có chút bản lĩnh thật. Tôi bị anh làm cho sốc rồi đấy!"
Giang Phong: "Hoàng nữ hiệp, xin chú ý lời lẽ của cô, sao cô lại gọi là sốc chứ? Tôi là có bản lĩnh thật, được không?"
Hoàng Linh Vi: "Hì hì, Giang đại sư, vậy mời anh giải thích về nhân duyên của tôi được không?"
Giang Phong: "Trải qua đại sư tôi suy tính, nhân duyên của Hoàng nữ hiệp vốn ứng ở trên người đại sứ đây!"
Hoàng Linh Vi: "Tôi chưa từng thấy qua người nào vô sỉ, da mặt lại dày như vậy (hình động) "
Giang Phong: "Ngượng ngùng (icon) "
Hoàng Linh Vi: "Anh nhà giàu mập lùn xấu mà anh nói với tôi lần trước đi xem mắt thế nào?"
Giang Phong: "Trước mắt tiến triển vẫn tính là thuận lợi. Sau này tôi lại gọi điện thoại giục. Nếu nhà gái quyết định xong, tôi sẽ bố trí cho bọn họ tới 'thăm nhà', sau đó mau chóng quyết định ngày cưới."
...
Phan Châu.
Quán cà phê nào đó ở huyện Cao Lương.
Ngụy Tuyết Phong đang dùng cách của anh ta để theo đuổi Hạ Linh Linh, nói: "Linh Linh, tôi muốn đầu tư, mở một xưởng sắt ở huyện các cô, hy vọng có thể mời mấy người anh của cô tới quản lý giúp. Tôi sẽ cho mỗi người bọn họ 10% cổ phần, không biết có được không?"
Hạ Linh Linh liếc nhìn anh ta, nói: "Đám anh trai tôi không biết gì, làm sao có thể quản lý xưởng sắt giúp anh được!"
Ngụy Tuyết Phong nhấp một hớp cà phê, mỉm cười nói: "Cái này không thành vấn đề, tôi sẽ phái người qua giúp đỡ quản lý. Bọn họ chỉ cần ở đó tìm hiểu một thời gian, đương nhiên chuyện gì cũng sẽ biết thôi. "
Hạ Linh Linh nghe vậy thì im lặng. Cô biết Ngụy Tuyết Phong làm như thế chỉ để lấy lòng cô, cô không cần nhắc tới lịch trình đã lên kế hoạch của mình thời gian này cũng được.
Hạ Linh Linh nghĩ ngợi rồi hỏi: "Đầu tư một xưởng sắt cần bao nhiêu tiền vậy?"
Ngụy Tuyết Phong trả lời: "Cái này thì phải xem quy mô của xưởng sắt nữa, xưởng sắt nhỏ bình thường thì mấy trăm nghìn là được, lớn chắc phải đầu tư trên mười triệu."
Hạ Linh Linh vừa quấy cà phê vừa nói: "Mở xưởng sắt có thể kiếm được tiền không? Có nguy cơ bị lỗ vốn không?"
Ngụy Tuyết Phong mỉm cười nói: "Kinh doanh buôn bán luôn có nguy cơ, không thể chắc chắn lời một trăm phần trăm được. Chẳng qua nhà tôi làm nghề này, không thiếu tiền, không thiếu kinh nghiệm, càng không thiếu quan hệ, cho nên xác suất có thể kiếm tiền sẽ lớn hơn."
Hạ Linh Linh nói: "Nếu có thể kiếm tiền, vậy anh xem mà làm. Chẳng qua anh không cần cho đám anh trai tôi cổ phần làm gì. Anh cho bọn họ tiền lương và đãi ngộ không tệ là được rồi!"
Ngụy Tuyết Phong nghe vậy thì trong lòng mừng thầm, hào phóng nói: "Cô đừng lo, các anh cô đâu phải người ngoài, chờ dẫn bọn họ vào nghề xong, tôi sẽ tặng luôn xưởng sắt cho ba mẹ cô, coi như là lễ hỏi của cô!"
Hạ Linh Linh: "..."