Chương 129: Khách Lớn Siêu Cấp
Thôn Long Sơn.
Một chiếc xe BMW 7 Series và một chiếc Rolls Royce Phantom VIII đậu ở trước căn nhà tôn của nhà họ Giang, cho dù là người không hiểu lắm về xe ô tô, nhìn thấy chiếc xe Phantom sang trọng kia, cũng hiểu rõ chiếc xe này khẳng định rất đắt tiền.
Người từ trên hai chiếc xe này bước xuống không phải là ai khác, chính là hai người Ngụy Tuyết Phong và Uông Văn Kiệt.
Lúc này, Uông Văn Kiệt và tài xế của anh ta cầm đầy quà tặng, rượu thuốc, lá trà trên tay, số lượng tham khảo nhà họ Ngụy, đều lấy số mười, mà giá lại tăng thêm một bậc, cộng thêm các món quà khác đã có giá trị vượt quá trăm nghìn.
Đương nhiên, cũng không thiếu được một phong bì tiền mặt rất dày.
Sau khi Ngụy Tuyết Phong lần lượt giới thiệu hai bên với nhau, Uông Văn Kiệt vừa đưa quà tặng và phong bì tiền mặt trong tay cho Giang Phong, vừa chào hỏi: "Chào Giang đại sư, tôi ngưỡng mộ đại danh của đại sư đã lâu, cuộc hôn nhân của tôi lần này có thể phải hoàn toàn dựa cả vào Giang đại sư!"
Giang Phong nhận lấy quà tặng, vừa đưa cho anh cả đứng bên cạnh, vừa cười nói: "Giám đốc Uông cứ yên tâm, làm mai là nghề của tôi, tôi chắc chắn sẽ không khiến cho anh phải thất vọng đâu. Mời hai người tới dưới tán cây nhãn uống chén trà. Bây giờ điều kiện trong nhà đơn sơ, vẫn mong giám đốc Uông bỏ qua cho."
Uông Văn Kiệt cười ha ha nói: "Giang đại sư khách sáo rồi. Khi tôi vừa làm việc cũng từng sống ở công trường, tôi rất quen thuộc với loại nhà tôn như vậy."
Trong lúc nói đùa, mấy người đã đi tới dưới tán cây nhãn và ngồi xuống.
Giang Tuyết dâng trà. Sau khi hai bên khách sáo một lúc, Giang Phong mới dò hỏi: "Giám đốc Uông, tôi nghe anh Phong giới thiệu tình hình của anh. Theo lý thuyết, với điều kiện của anh tốt như thế, nhiều phụ nữ xinh đẹp tùy anh lựa chọn, sao nhiều năm qua như vậy, anh vẫn không thể tìm được đối tượng làm anh hài lòng à?"
Uông Văn Kiệt nói: "Tôi quả thật không thể tìm được đối tượng thỏa mãn. Mấy năm nay, thật ra tôi đã có mấy người bạn gái. Mới đầu quen nhau cảm giác vẫn rất tốt, nhưng sau một thời gian, sẽ chậm rãi cảm giác đối phương rất giả tạo, rất nhiều chuyện đều cố ý giả vờ lấy lòng tôi.
Tôi cũng không biết nên hình dung cảm giác này thế nào, dù sao trong lòng cảm giác rất khó chịu, không muốn sống cả đời với người phụ nữ đeo mặt nạ như vậy!"
Giang Phong hiểu, khẽ gật đầu, sau đó lại hỏi: "Như vậy giám đốc Uông muốn tìm kiểu phụ nữ nào để chung sống với anh cả đời?"
Uông Văn Kiệt nói: "Đầu tiên là ngoại hình, nhất định phải là lựa chọn tốt nhất. Thứ hai là tính cách tốt, lương thiện, hiền lành, hiếu thảo. Quan trọng nhất là chân thật không giả tạo, có quan điểm cuộc sống gần với tôi."
Giang Phong thật ra có thể dễ dàng điều tra ra được tất cả tài liệu của Uông Văn Kiệt, cũng biết anh ta cần người vợ thế nào. Chẳng qua chuyện hỏi thăm này cũng là một trình tự không thể thiếu.
Sau khi hỏi rõ yêu cầu của anh ta, lại hỏi thăm điều kiện gia đình và thông tin cá nhân tỉ mỉ của anh ta.
Còn nói chuyện gần một giờ, Uông Văn Kiệt và Ngụy Tuyết Phong mới cùng tạm biệt rời đi.
Đám người đi xa, Giang Tuyết mới chấn động nói: "Trời ơi, người này thật hào phóng. Đống quà tặng này phải đáng giá bao nhiêu tiền chứ?" Đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy có khách siêu cấp đến nhà mời mai mối, vừa gặp đã tặng một đống lớn, cũng khó trách cô chấn động như vậy.
Trong thời gian qua, Giang Phong nhận đủ loại quà tặng, đặc biệt là ba loại rượu, thuốc lá, trà này. Đây là thứ phần lớn khách mời mai mối và tạ môi đều chuẩn bị, bởi vậy hắn cũng bỏ ra chút tâm tư tìm hiểu.
Cho nên Uông Văn Kiệt mang đến đống quà tặng này, Giang Phong rất dễ tính ra được đại khái giá trị của nó.
Nghe được chị chấn động nói vậy, hắn lập tức mỉm cười trả lời: "Đống quà tặng này đại khái khoản một trăm nghìn tới một trăm mười nghìn, cũng được xem là lễ nhờ mai mối đắt nhất mà em từng nhận từ trước tới nay."
Nghe vậy, đừng nói là Giang Tuyết lần đầu tiên gặp khách đến nhà mời mai mối, cho dù là Giang phụ, Giang mẫu gần đây thu quà tới mềm tay, cũng không nhịn được kinh ngạc kêu lên thành tiếng.
Anh cả Giang Phi cũng bị kích thích tới mức mí mắt giật giật.
Giang mẫu thò tay cầm lấy phong bì tiền mặt trong đống quà tặng kia, vừa mở phong bì vừa nói: "Phong bì này dầy như vậy, bên trong chắc hẳn bỏ không ít tiền mặt đấy."
Giang mẫu nhanh chóng mở phong bì ra, lấy từ bên trong ra chín tập tiền một trăm, trong đó có tám tập mang giấy niêm phong màu đỏ, một tập khác cũng phải mấy nghìn.
Giang mẫu cầm lấy tập một trăm kia, thành thạo đếm, có tám nghìn tám, cộng thêm tám tập chưa mở giấy niêm phong, tổng cộng là tám mươi tám nghìn tám trăm.
Giang Tuyết nhìn chằm chằm, khó có thể tin nổi nói: "Chỉ mời mai mối, đã tốn gần hai trăm nghìn? Giám đốc Uông này khó tránh khỏi quá hào phóng đấy?"
Giang Phong mỉm cười nói tiếp: "Đây chính là ưu thế của người quen giới thiệu, trăm mấy hai trăm là một khoản tài sản lớn đối với chúng ta, nhưng đối với loại người có thân phận và địa vị như giám đốc Uông lại chỉ là tiền một bữa cơm mà thôi, không đáng để nhắc tới."
Mấy người nhà họ Giang nghe vậy đều không ngừng than thở.
Thế giới này chính là vậy, hạn hán chết ngập úng chết, người bình thường cả đời làm mệt chết mệt sống còn không kiếm được bằng tiền người giàu người ta tiêu xài một đêm.
Buổi chiều, để ăn mừng hôm nay Giang Phong nhận được một người khách lớn siêu cấp, Giang mẫu lại giết một con gà, làm một bữa cơm rất thịnh soạn.