Chương 5: Con Muốn Làm Người Mai Mối (2)
Giang mẫu nghĩ nghĩ, cuối cùng nói: “Tiểu Phong đã nói tới mức này rồi, vậy mẹ cũng không ngăn cấm con nữa, vừa vặn anh trai con hiện tại vẫn còn đang độc thân, vậy trước hết con làm mối thử cho anh trai một chút xem sao?”
Giang Phi nghe vậy thì mở lớn hai mắt nhìn, sao lại kéo tới trên người hắn rồi?
Hắn vội vàng lắc đầu, nói: “Mẹ, mẹ vừa nói ra cái ý tưởng tồi tệ gì vậy, con cũng không muốn để Tiểu Phong làm mai mối cho mình, nếu muốn kết hôn, con sẽ tự đi tìm đối tượng.”
Giang mẫu nói thẳng: “Từ lúc tốt nghiệp trung học tới bây giờ đã bảy tám năm rồi, ngay cả một người bạn là nữ cũng chưa từng thấy mang về bao giờ, con còn có mặt mũi nói mình tự tìm? Nếu như con cố gắng hơn chút, thì ta đã được làm bà nội từ sớm rồi!”
Giang Phi không phản bác được, muốn phản bác cũng không có sức.
Đúng lúc này, Giang phụ lại còn khen một câu: “Ý tưởng này rất tốt, dùng hôn sự của anh trai con luyện tay chút đi, xem xem con có phù hợp ăn chén cơm này hay không.”
Giang Phi hoàn toàn cạn lời!
Giang Phong có năng lực thần kỳ trong tay, tự tin mười phần, cười nói: “Không có vấn đề gì, chuyện đại sự chung thân của anh trai sẽ cứ để cho con lo liệu, con nhất định sẽ tìm được cho anh trai một nàng dâu hoàn mỹ.”
Giang Phi thở dài, cầm cốc bia còn hơn phân nửa ở trên bàn lên, một hơi cạn sạch, em trai đã muốn chơi đùa thì cứ để cho nó chơi đùa vậy, hắn đã từ bỏ chuyện giãy dụa, việc tiếp theo hắn phải làm là bới lông tìm vết, hắn muốn để cho em trai hiểu rõ một đạo lý, làm một người mai mối không có đơn giản như nó tưởng tượng.
Mà Giang phụ, Giang mẫu mặc dù đều cảm thấy Giang Phong đi làm một người mai mối chẳng có tiền đồ gì, nhưng nếu như con trai nhỏ đã muốn dùng thời gian nửa năm thử một chút, vậy bọn hắn làm cha làm mẹ cũng sẽ không đến mức ngăn cấm.
Dù sao thì sống ở thời đại này cũng không phải lo ăn lo mặc, kể con trai nhỏ có không muốn đi làm, bọn họ cũng không phải là không nuôi nổi.
Ngày hôm sau.
Trấn Thanh Hà, thôn Sa Bá.
Lý Minh Thành một bên bỏ tiền vào phong bì, một bên nói với vợ: “Lát nữa bà nhớ làm nhiều món một chút, với cả mau đi gọi thằng nhóc thối kia dậy, đã mấy giờ rồi chứ, vẫn còn đang ngủ sao?”
“Biết rồi!” Vương Thúy Lan nhẹ gật đầu, thấy chồng nhét một xấp tiền vào phong bì, không nhịn được có chút đau lòng nói: “Tôi nói ông như này cũng quá phóng khoáng rồi, người khác cũng chỉ cho có hai ba trăm tệ, ông thì tốt rồi, đưa một lần tận bảy, tám trăm.”
Lý Minh Thành nhét tiền vào xong thì cất kỹ hồng bao, nói: “Bà thì biết cái gì, hôm nay người tôi đi mời không chỉ là bà mối, mà chính là một vị đại sư xem tướng, tiêu chuẩn có thể giống nhau sao?”
Vương Thúy Lan bán tín bán nghi, nói: “Hôm qua ông vừa về đến nhà liền liều mạng thổi phồng người ta lên, cũng không biết Giang đại sư này có thật sự thần kỳ như ông nói hay không.”
Lý Minh Thành nói: “Bà cho rằng tôi ngốc như vậy sao, nếu như Giang đại sư chỉ là nhắm vào hai ba người để xem tướng, vậy tôi có lẽ sẽ còn hoài nghi rằng người ta là kết phường bày mưu. Nhưng khung cảnh khi đó, bà không thấy đâu, bao gồm cả hôn nhân của chúng ta, hắn nói không sai chút nào, chắc chắn là người thật sự có bản lĩnh.”
“Chỉ hi vọng là như thế, tôi bây giờ cũng không cầu gì khác, chỉ cầu vị Giang đại sư này có khả năng giúp đỡ con trai của chúng ta tìm được một mối nhân duyên hoàn mỹ, vậy là tôi đã đủ mãn nguyện rồi!”
“Được rồi, chúng ta tin tưởng Giang đại sư là được, tôi sẽ lập tức lên trên trấn mua hai bao thuốc xịn, với mua thêm chút hoa quả, sau đó sẽ đi mời Giang đại sư, bà tranh thủ thời gian giết gà nấu cơm đi!”
“Hừm, biết rồi!”
...
Chín giờ sáng.
Giang phụ từ sớm đã lên trên trấn đi uống rượu với mấy ông bạn, đây là chuyện bọn họ đã ước định thành tục, vào mỗi phiên họp chợ mùng 8 và 25, bọn họ đều sẽ tụ tập ở quán mì Mỗ gia trên trấn uống chút rượu.
Còn Giang Phi, nếu là ngày nghỉ, vậy chắc chắn là sẽ ngủ tới giữa trưa mới dậy.
Bởi vậy, bữa sáng chỉ có Giang Phong cùng mẹ mình Trương Mai ăn, hai người ăn cháo thanh hoa cùng với vỏ dưa leo giòn.
Cháo thanh hoa thật ra chính là cháo trắng, có điều loại cháo này ở huyện Bách Lương vẫn có chút khác biệt so với cháo trắng ở các nơi khác, cháo thanh hoa chú trọng tới chữ thanh, tức là nước cháo phải thanh, hơn nữa, hạt gạo vẫn phải còn nguyên, tuyệt đối không được để nát, theo như dân địa phương nói thì nấu “vừa chín tới” là ngon nhất.
“Mẹ, món vỏ dưa leo mẹ ướp này vẫn giòn ngon như vậy, đáng tiếc là không đủ cay, nếu như cho nhiều hạt kê hơn một chút thì hẳn sẽ càng ngon hơn.” Giang Phong vừa ăn vừa phê bình.
Trương Mai nuốt miếng cháo trong miệng xuống, nói: “Con đấy, thật đúng là giống y hệt chị con, từ sau khi lên đại học, ngay cả khả năng ăn ớt cũng lợi hại hơn, mẹ, bố với anh con cũng không thể ăn được cay như vậy.”
Giang Phong cười nói: “Cũng không có cách nào, đọc sách ở Hồ Bắc bên kia, nếu như không ăn được cay, vậy thật sự là không có lộc ăn.”
Nói tới đây, điện thoại di động của hắn bỗng đổ chuông.