Chương 79: Tôi Làm Mai Mối Không Thu Phí
Huyện lỵ huyện Bách Lương.
Tại phòng đơn vị phúc lợi nào đó.
Trong lúc Giang Phong đang nói chuyện với bà nội mình, một số điện thoại lạ từ tỉnh khác gọi tới.
Điện thoại vừa kết nối, Giang Phong đã dùng từ tiêu chuẩn chào hỏi: “Alo, xin chào!”
Ngay lập tức, từ trong điện thoại truyền tới một giọng nói quen thuộc: “Xin chào, tôi là Triệu Tĩnh, trước lúc ở quán mì cậu có đưa cho tôi một danh thiếp, cậu còn nhớ không?”
Nghe thấy thế, Giang Phong lập tức nhớ ra vị tiểu tỷ tỷ này là ai.
Khi đó hắn là tới tỉnh thành mua xe, lúc ngồi trong quán mì ăn thì gặp một tiểu tỷ tỷ là viên chức văn phòng, dáng người tướng mạo cũng không tệ, hắn giờ vẫn còn nhớ vị tiểu tỷ tỷ kia lúc đang ăn ăn lại bỗng nhiên chảy nước mắt, sau đó bát mì còn chưa ăn xong đã đứng bật dậy đi ra ngoài.
Vừa đúng lúc hắn ăn xong phần của mình, liền chạy đuổi theo, hỏi cô có phải đang gặp khó khăn gì hay không, cuối cùng đưa cho cô một tấm danh thiếp.
Nghĩ tới đây, Giang Phong lập tức đáp lại: “Hóa ra là tiểu tỷ tỷ Triệu Tĩnh, tiểu tỷ tỷ dung mạo xinh đẹp như chị đây, tôi đương nhiên là nhớ rồi, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho chị không?”
Triệu Tĩnh nói: “Tôi muốn mau chóng kết thúc cuộc sống độc thân, xin hỏi Giang tiên sinh có thể giúp tôi không?”
Giang Phong cười cười, nói: “Đương nhiên là không có vấn đề gì, ở phương diện này tôi thế nhưng rất chuyên nghiệp, có điều tôi cũng muốn nói rõ với chị trước, tôi không giới thiệu bạn trai bạn gái cho người khác, một khi ra tay thì chính là hướng tới hôn nhân, xin hỏi tiểu tỷ tỷ đã chuẩn bị tốt tinh thần kết hôn hay chưa?”
Triệu Tĩnh hơi do dự một chút, sau đó mới lên tiếng: “Giang tiên sinh, không nói gạt cậu, thật ra cha mẹ tôi đã sớm giục tôi kết hôn từ hai, ba năm trước rồi, lúc đó thì tôi đã chuẩn bị tâm lý kết hôn rồi. Đáng tiếc, bạn trai trước của tôi là một tên cặn bã, căn bản không có suy nghĩ kết hôn với tôi, nếu không thì con tôi bây giờ sợ cũng đã biết chạy rồi!
Đương nhiên, cũng may mà không gả cho tên tra nam đó, nếu không bây giờ tôi hối hận cũng không kịp.”
Giang Phong nghe vậy thì hiểu rõ, an ủi: “Chị đã chuẩn bị tâm lý kết hôn là tốt rồi, chuyện quá khứ đều đã qua, làm người thì vẫn nên nhìn về phía trước, chị cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp chị tìm kiếm một người đàn ông thật tốt. Chỉ có điều, tôi ở quê hiện tại vẫn còn đang có sáu vị khách chờ tôi sắp xếp, khả năng phải chừng mười ngày sau mới tới lượt chị, cái này không có vấn đề gì chứ?”
Triệu Tĩnh nói: “Đương nhiên là không có vấn đề gì, không biết Giang tiên sinh thu lệ phí như thế nào?”
Giang Phong cười nói: “Tôi làm mai mối không thu phí, sau khi chuyện thành công, mọi người xem xét phát cái hồng bao là được!”
Triệu Tĩnh kinh ngạc, trên đời này lại có bà mối đáng tin cậy như thế sao?
Giang Phong không muốn dừng ở đề tài tiền bạc lâu, liền trực tiếp nói sang chuyện khác: “Chị trước tiên thêm wechat của tôi vào, sau đó gửi tư liệu và yêu cầu của mình tới cho tôi, tôi sẽ tranh thủ thời gian mấy ngày này tìm kiếm giúp chị.”
Triệu Tĩnh đáp: “OK.”
Tiếp đó, hai người tùy tiện hàn huyên vài câu, sau đó thì cúp điện thoại.
...
Thành phố Thâm Quyến.
Tùy Duyên rượu, thuốc, lá trà.
Hoàng Linh Vi ngồi trước quầy thu ngân, nhàm chán quan sát những người đi đường thỉnh thoảng lướt qua ở bên ngoài, hôm nay buôn bán không tốt lắm, cả một ngày mà chỉ thu được có vài trăm đồng tiền, khiến cô không sao vui vẻ nổi.
Tiệm này vốn là cha cô nhàm chán nên mở để giết thời gian.
Tận đến một kì nghỉ hè nào đó, cô hứng thú bừng bừng đi giúp đỡ trông coi cửa hàng một lần, sau khi thu được hơn ba ngàn tiền bán hàng, cha cô liền giao luôn nhiệm vụ trông tiệm cho cô, hoàn mỹ kỳ danh nói là vì bồi dưỡng cô.
Loại công việc nhàm chán như trông cửa hàng này, thi thoảng làm một chút ngược lại không có vấn đề gì, coi như là trải nghiệm cuộc sống, nhưng nếu mỗi ngày đều mở cửa kinh doanh, vậy thì có chút tra tấn người khác, Hoàng Linh Vi cũng không có hứng thú đi làm nữa.
Nhưng mà, ông chủ lớn Hoàng cũng đã nghĩ tới điểm này, trực tiếp nói với con gái mình: “Vi Vi à, dù sao bây giờ con cũng đang nhàn rỗi, còn không bằng tới trông cửa hàng rèn luyện bản thân một chút, tiền buôn bán thu được mỗi ngày sẽ cho con làm tiền tiêu vặt, con xem thế nào? Đây chính là tiền tự tay con kiếm được, so với tiền ba cho con không phải càng có ý nghĩa hơn sao?”
Lời này ngược lại đã hoàn toàn thuyết phục được Hoàng Linh Vi.
Thế là, Hoàng Linh Vi liền tràn đầy hứng thú tiếp nhận nhiệm vụ gian khổ này.
Lúc vừa mới bắt đầu được mấy ngày, vì có hứng thú chèo chống, cho nên Hoàng Linh Vi thật sự là động lực mười phần, ngày nào cũng từ sớm đã chạy đi mở cửa trông tiệm rồi.
Nhưng sau khi kiên trì được mấy ngày, hứng thú dần dần biến mất, công việc trông tiệm này bắt đầu trở nên buồn tẻ vô vị.