Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 86: Cậu Là Đại n Nhân Nhà Chúng Tôi

Chương 86: Cậu Là Đại n Nhân Nhà Chúng Tôi


Hôn nhân thời xưa, nước ta luôn xem trọng ‘ý cha mẹ, lời mai mối’, đến thời cận đại mặc dù đề cao tư tưởng yêu đương tự do, không cần phải tuân theo ‘ý cha mẹ, lời mai mối’ nữa, nhưng bất kể là ở thành phố lớn hay là ở nông thôn thì đều không thiếu hình bóng bà mối.
Ở nông thôn huyện Bách Lương bên này, trên cơ bản mỗi thôn đều sẽ có khoảng hai người làm nghề bà mối, mà những người tâm huyết dâng trào kiêm chức bà mối trường kỳ tác hợp cho người thân bạn bè thì lại càng nhiều!
Có câu nói rất hay, cánh rừng lớn chim gì cũng có, bà mối có nhiều người như vậy, tự nhiên cũng sẽ xuất hiện một vài con sâu làm rầu nồi canh.
Bà mối Vương ở thôn Long Sơn, từ khi bà mới bắt đầu vào làm mai mối đã chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là kiếm tiền.
Vì để thuận lợi kiếm được chút tiền bà mối phong phú, bà Vương có thể nói là không có chút đạo đức nghề nghiệp nào.
Những chàng trai trẻ trong thôn thì bà không dám lừa, dù sao thì cũng cùng thôn, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, thật sự lừa thảm người ta thì bà cũng gặp phiền phức.
Những nếu là những chàng trai trẻ ở thôn khác, thậm chí là ở những hương trấn khác, bà Vương hố người đến một chút gánh nặng trong lòng cũng không có.
Ví dụ như tết năm ngoái, bà Vương đã từng tác hợp một chàng trai trẻ lần đầu cưới với một người phụ nữ đã từng kết hôn, còn có cả ba đứa con rồi.
Chỉ giới thiệu thì vốn cũng không có vấn đề gì, chỉ cần nói rõ hoàn cảnh của hai bên, nếu như người ta nguyện ý tiếp nhận, bất kể là cuối cùng cuộc sống của người ta có hạnh phúc hay không thì cũng không liên quan gì tới bà mối nữa.
Nhưng bà Vương vì để cầm được tiền bà mối phong phú một chút, trực tiếp mở mắt nói mò, giới thiệu người phụ nữ có ba con kia thành người chưa từng sinh con chưa từng ly hôn, sau đó lừa trời qua biển tác hợp thành công mối hôn sự này.
Bây giờ, người phụ nữ có ba đứa con kia để con lại cho nhà mẹ đẻ nuôi, chỉ thỉnh thoảng trở về nhìn con một chút, mà nhà trai bên kia lại không hề hay biết rằng người ta đã coi mình thành đồ đần mà đùa giỡn.
Bởi vì người phụ nữ kia che giấu rất tốt, chuyện cô có ba đứa con tới bây giờ vẫn chưa bị lộ, còn thành công mang thai con của đối phương, tạm thời cuộc sống vẫn khá ổn.
Nhưng mà, ba đứa con kia của cô dù sao cũng là một quả bom chìm, kiểu gì cũng sẽ có một ngày bị lộ, khi đó sẽ xuất hiện hậu quả gì, thật sự khó mà nói trước được.
Bà Vương cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy, làm xong mối này, bà thế nhưng còn lấy được số tiền bà mối cực kỳ phong phú, có cả tiền nhà trai cho, có cả tiền nhà gái cho.
Vì để kiếm được nhiều một chút, bà Vương còn dám bẫy người ta như vậy, bây giờ Giang Phong lại cắt đường tài lộ của bà, bà sao có thể chịu cam tâm được?
Đương nhiên là phải nghĩ cách phá hủy danh tiếng của đối phương, như vậy mới có thị trường cho bà làm mai mối ở trong thôn, sẽ không đến mức bị Giang Phong hoàn toàn thống trị.
Bây giờ tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ buổi ‘nhìn gia môn’ này của Giang Phong nữa thôi!
...
Một tuần sau.
Vi Minh Kiệt mặt mũi tràn đầy gió xuân trở về từ tỉnh thành!
Thấy gương mặt Vi Minh Kiệt không kìm được nụ cười, Giang Phong liền biết rõ nỗi niềm khó nói của hắn đã được giải quyết hoàn toàn, đương nhiên cũng vui vẻ thay hắn, ngày hôm sau liền trực tiếp sắp xếp buổi ra mắt cho hắn và Vệ Vũ San.
Buổi xem mắt lần này thật ra chỉ là cho đủ quy trình mà thôi, sau khi Giang Phong nói rõ tình huống của Vi Minh Kiệt với Vệ Vũ San xong, giá trị xứng đôi hôn nhân của hai người họ liền biến thành 80/86, giá trị xứng đôi hiện tại cao như vậy, hôn sự này muốn không thành cũng khó.
Nơi xem mắt vì chiều theo nhà gái, cho nên liền chọn địa điểm ở huyện thành.
Nhà trai bên này có Vi Minh Kiệt và cha mẹ của hắn đi, mà nhà gái bên kia chỉ có mình Vệ Vũ San tới trình diện.
Đây cũng không phải là vì nhà gái không coi trọng nhà trai, từ trước khi sắp xếp buổi xem mắt cho hai người, Giang Phong đã nói rõ với Vi Thiên Đức và Tôn Phương rằng buổi xem mắt này chỉ là làm cho đủ quy trình mà thôi.
Gặp mặt, ăn cơm, phát hồng bao, làm xong toàn bộ các bước thì cũng đã sắp tới giờ làm việc của Vệ Vũ San rồi.
Trước khi đi, Giang Phong ở trước mặt hai bên, nói: “Chị Vệ vừa rồi đã nói ngày mai sẽ nghỉ làm, nếu như mọi người đồng ý, vậy ngày mai tôi sẽ sắp xếp cho mọi người nhìn gia môn.”
Đối với chuyện này, cả hai bên đều biểu thị đồng ý, thế là, việc này cứ như vậy quyết định.
Xong xuôi, Vệ Vũ San đi làm, mà Giang Phong thì lái xe đưa ba người Vi gia trở về thôn Long Sơn.
Trên đường trở về, Giang Phong cười hỏi: “Anh Kiệt, lần này gặp mặt cảm thấy thế nào?”
Vi Minh Kiệt liên tục gật đầu, nói: “Cảm giác rất tốt, đúng là kiểu anh yêu thích, lần này anh thật sự phải cảm tạ em thật tốt!”
Vi Thiên Đức lúc này cũng tươi cười, con trai lớn đã có tin hôn nhân đại sự, có thể nói là đã giải quyết được một cái tâm bệnh của ông, liền cảm kích nói: “Tiểu Phong, cháu thật đúng là đại ân nhân của nhà chúng ta!”
Tôn Phương cũng tràn ngập cảm kích trong lòng, nói: “Đúng vậy, nếu như không phải nhờ có Tiểu Phong, A Kiệt nhà chúng ta chỉ sợ sẽ thật sự cô độc cả đời, chúng ta cũng không biết nên cảm tạ cháu như thế nào mới đúng!”
Hôm qua bà cũng mới biết rõ, hóa ra con trai lớn đã vì bị thương ngoài ý muốn mà lão tiểu đệ không đứng được, khó trách nhiều năm như vậy con trai lớn không hề có bạn gái, còn từ chối tham gia xem mắt.
Trước kia bà vẫn luôn không rõ nguyên nhân bên trong, tận tới khi con trai lớn nghe lời khuyên bảo của Giang Phong, tới tỉnh thành gặp bác sĩ chữa tốt bệnh kia rồi, mới nói ra nguyên nhân bên trong cho hai người biết rõ.
Cho nên, nói Giang Phong là đại ân nhân nhà bọn hắn thật ra không hề khoa trương chút nào.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất