Chương 85: Thu Quà Tặng Và Hồng Bao Đến Mỏi Tay
Trước khi Giang Phong làm bà mối, toàn bộ thôn Long Sơn cũng chỉ có bà Vương làm nghề bà mối này.
Mặc dù không khoa trương đến mức ai ai trong thôn cũng tới tìm bà làm mai mối, nhưng không thể không nói, trong thôn quả thật có một bộ phận lớn người độc thân đã từng tìm bà Vương làm mai mối qua, chỉ là xác suất làm mai mối của bà Vương không cao mà thôi.
Qua nhiều năm như vậy, bà Vương dựa vào miệng lưỡi biết ăn nói của mình, thật ra cũng kiếm được không ít tiền bà mối, nhà bà mấy năm trước vừa xây thêm tầng ba là dựa vào số tiền làm mai mối kiếm được trong nhiều năm của bà.
Trước khi Giang Phong làm bà mối, bà Vương bình quân mỗi tháng cơ bản cũng có thể làm mai mối cho người ta một lần, những lần không thành cũng có thể nhận được quà và hồng bao mời môi, cộng thêm hồng bao ra mắt, cộng lại cũng được thu nhập không nhỏ.
Càng đừng nói tới lúc xem mắt, bà mối còn có thể cùng đi tới tiệm cơm ăn uống thả cửa một bữa.
Nhưng từ sau khi Giang Phong về thôn làm bà mối, những quà tặng và hồng bao giá trị không nhỏ kia cách bà Vương càng ngày càng xa!
Nhất là sau khi Giang Phong giúp người ế vợ đệ nhất trong thôn, Giang Văn Đông, thoát kiếp độc thân, bà Vương làm bà mối hơn hai mươi năm ở thôn Long Sơn liền hoàn toàn đánh mất thị trường!
Có câu nói rất hay, cắt đường tài lộ giống như giết chết cha mẹ của người khác, bà Vương ghen ghét Giang Phong trong lòng thật ra cũng không có gì kỳ quái.
Lúc này, bà Vương đang ở trong nhà cùng chồng và ba đứa con trai, con dâu thương lượng xem nên ra tay đả kích đối thủ cạnh tranh thực lực đáng sợ Giang Phong này từ chỗ nào.
“Giờ nói nên làm sao đây, cứ để cho thằng nhóc kia làm như vậy tiếp, tôi sau này sợ là một mối làm ăn cũng không có!” Bà Vương sắc mặt có chút khó coi, nói.
Con trai lớn đề nghị: “Mẹ, không bằng đi học người ta đi, không nhắc tới tiền bà mối nữa, nếu thành công, sau khi chuyện thành, người ta sẽ càng cảm kích, như vậy không chỉ kiếm được thanh danh, hơn nữa, hồng bao tạ môi cũng sẽ không nhỏ.”
Bà Vương thở dài, nói: “Trước khi làm mai mối thì nói rõ tiền bà mối, cái này là quy củ, bao nhiêu năm rồi người ta vẫn làm như vậy, hơn nữa mời môi, ra mắt, nhìn gia môn, những cái này cũng chỉ cho hồng bao nhỏ, đều là sau khi mọi chuyện thành công mới đưa toàn bộ số tiền.
Cho nên mấu chốt của vấn đề thật ra không phải ở chỗ có nói rõ tiền bà mối hay không, mà là thằng nhóc họ Giang kia quá tà môn, ngay cả mối của Giang Văn Đông hắn cũng có thể tác hợp thành công, quả thực là gặp quỷ!”
Chồng bà Vương cũng không nhịn được nói: “Thằng nhóc kia quả thật có kỹ năng, nhà Giang Văn Đông có hai người liệt cần phải chăm sóc, điều kiện gia đình lại kém, hễ nhắc đến, bà mối cũng phải lắc đầu. Vậy mà thằng nhóc kia lại có thể tìm được cho Giang Văn Đông một cô vợ, mặc dù tướng mạo chẳng ra sao cả, nhưng điều này cũng đã đủ để thay đổi cách nhìn của người trong thôn đối với thằng nhóc kia.”
Đứa con dâu của con trai cả nói tiếp: “Kỳ lạ nhất chính là, mấy ngày nay hắn lại liên tiếp làm mai mối cho mấy người ế vợ nổi danh trong thôn, hơn nữa, tất cả đều tác hợp thành công!”
Con trai thứ hai xen vào nói: “Nghe nói chỉ trong mấy ngày, họ Giang kia đã kiếm được trọn vẹn sáu, bảy vạn tệ, thật sự là quá mẹ nó kiếm lời!”
Sau đó, con trai út, vợ con trai thứ, vợ con trai út bắt đầu ào ào bàn luận, tất cả đều sợ hãi thán phục trước khả năng kiếm tiền lợi hại của Giang Phong!
Việc này khiến cho vẻ mặt bà Vương đen cả lại, mở miệng trách mắng: “Được rồi, đừng có khen người ta nữa, thằng nhóc đó bây giờ chính là người đã cắt đường tài lộ nhà chúng ta, nếu như ta không làm mai mối được, những ngày tiếp theo chỉ sợ chúng mày cũng không dễ chịu gì đâu, vẫn là nghĩ xem bây giờ nên làm như thế nào đi!”
Nghe vậy, ba đứa con trai cùng hai đứa con dâu hai mặt nhìn nhau, nhất thời không nói ra lời.
Dù sao thì làm mai mối cũng là quyền tự do của người ta, người ta làm ăn đàng hoàng, bọn hắn chẳng lẽ còn có thể ngang ngược tìm tới cửa khi dễ người ta à? Thật sự cho rằng pháp luật thời đại này chỉ để trang trí thôi sao?
Lùi một bước mà nói, kể cả không có pháp luật thì bọn hắn cũng tuyệt đối không dám đi làm loại chuyện này.
Bởi vì ở thôn Long Sơn thì người họ Giang là chính, những người họ khác ở thôn Long Sơn kể cả không cụp đuôi lại mà đối nhân xử thế thì tuyệt đối cũng không dám đâm chọc người nhà họ Giang, đây chắc chắn là hành vi tìm đánh.
Uy hiếp bằng vũ lực đã không làm được, mà cạnh tranh bình thường thì lại không chơi lại người ta, còn có thể có cách gì?
Mấy người vắt óc suy nghĩ, cuối cùng vẫn là con trai út đầu óc tương đối linh hoạt nghĩ ra biện pháp, nói: “Mẹ, đã không cạnh tranh được chính diện với người ta thì chúng ta cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn mà thôi!”
Mắt bà Vương sáng lên, hỏi: “Thủ đoạn gì? Con nói đi!”
Con trai út nói: “Chính là giở trò xấu với hắn, tiếp theo chúng ta cứ quan sát thật kỹ họ Giang kia, chờ tới lúc hắn dẫn nhà gái sang đây xem gia môn thì chúng ta cứ như vầy... sau đó thì như này... cả như này...”
Bà Vương càng nghe càng phấn khích, luôn miệng khích lệ con trai út, sau đó dựa theo kế hoạch của con trai út bắt đầu “điều binh khiển tướng”, trận chiến này chỉ có thể thắng, không cho phép bại.
Thắng, nhà bọn họ còn có thể sống thoải mái qua ngày, còn nếu như không may thất bại, vậy đoán chừng cũng chỉ có thể đổi nghề hoặc sang nơi khác làm bà mối, bởi vì thôn Long Sơn đã không còn thị trường cho bà nữa rồi.