Chương 89: Giết Người Không Dao
Cổng Vương gia.
Tôn Phương hai tay chống nạnh, tiếng mắng rung trời, khiến thôn dân đối với bà có thể nói là lau mắt mà nhìn, ở chung mấy thập niên cũng không biết bà còn có mặt hung hãn như vậy.
Mà chuyện từ đầu tới cuối như thế nào, chúng thôn dân cũng đã nghe rõ ràng, trước hành động của Trần Hương Lan đều cảm thấy khiếp sợ, đồng thời, trong lòng cũng có chút lo nghĩ, không rõ tại sao cô ta phải làm như vậy?
Lúc này, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào cổng nhà Vương gia, chờ Trần Hương Lan đi ra cho một lời giải thích.
Loại chuyện này tránh nhất định là không tránh được, bà Vương mặc dù không biết tại sao chuyện lại bị bại lộ nhanh như vậy, nhưng trong nháy mắt bà đã nghĩ ra cách đối phó, đó chính là đánh chết cũng không thừa nhận, thậm chí là quật ngược lại, dù sao đối phương cũng không có chứng cứ gì.
Nghĩ tưới đây, bà Vương nhanh chóng dặn dò vài câu, sau đó nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, quát: “Tôn Phương, bà đây là uống lộn thuốc à, chạy tới nhà tôi mắng chửi cái gì đấy? Con dâu lớn nhà tôi hủy hoại hôn sự của A Kiệt nhà mấy người khi nào? Thật sự là không hiểu nổi, tôi thấy là mấy người đang rắp tâm bất lượng, muốn hủy hoại thanh danh con dâu lớn nhà tôi thì có!”
Tôn Phương tức đến mức cười lên: “Bà Vương, tôi biết rõ bà mối hai mươi mấy năm như bà mồm mép rất lợi hại mà, nhưng tôi thật đúng là không biết bà có thể mắt không chớp bịa chuyện tới thành thục như này đấy! Bà không nên làm mai mối ở thôn chúng ta nữa, quá khuất tài, bà nên đến thành phố lớn thì hơn, chỗ đó mới là sân khấu của bà!”
Bà Vương cả giận nói: “Tôn Phương, bà đừng có âm dương quái khí nữa đi, bà nói rõ ràng cho tôi, con mắt nào của bà nhìn thấy con dâu lớn nhà tôi chặn xe người ta, sau đó nói xấu A Kiệt của bà?”
Trong lúc nói chuyện, đám người Vương gia cũng tụ tập lại giằng co với đám người đi cùng Tôn Phương, mà Trần Hương Lan tự nhiên cũng nằm trong số đó.
“Tôi biết là bà sẽ không thừa nhận mà, bà Vương, bà cho rằng không có chứng cứ thì bọn tôi sẽ tìm tới tận cửa như này sao?”
Tôn Phương cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Trần Hương Lan, nói: “Trần Hương Lan, tôi khuyên cô vẫn nên thành thật kể lại chi tiết câu chuyện từ đầu đến cuối đi, bằng không đợi chúng tôi lôi chứng cứ ra, thì hậu quả thế nào cô tự biết.”
Thừa nhận thì chắc chắn là không thể, Trần Hương Lan chỉ có thể mạnh miệng nói:
“Cô Tôn, có phải cô tìm nhầm người rồi hay không, cháu cũng chưa từng làm ra loại chuyện như vậy, cô đừng đổ oan cho cháu!”
Lúc này, trong lòng cô ta cũng vô cùng hoang mang, lúc cô chặn xe đã cố ý nhìn xung quanh, xác nhận không có bất cứ ai nhìn thấy rồi, hơn nữa còn khẳng định năm người trong xe cũng không ai biết mình.
Vậy rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề, nhanh như vậy đã lộ ra cho người ta tìm tới cửa như vậy?
Giang Phong biết rõ đây là lúc hắn nên ra sân rồi, liền yên lặng mở ảnh chụp Vệ Vũ San gửi qua wechat ra, quay màn hình điện thoại di động về phía Trần Hương Lan, từ tốn nói: “Trần Hương Lan, chị cũng đừng mạnh miệng, chị mở to hai mắt nhìn cho rõ xem đây có phải mình hay không?”
Nhìn thấy ảnh chụp trên màn hình điện thoại di động của Giang Phong, sắc mặt Trần Hương Lan lập tức đại biến, há mồm muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng thốt ra được gì.
Bà Vương cũng thấy được ảnh chụp con dâu lớn nhà mình, trong lòng không khỏi thầm mắng con dâu chỉ có ăn hại là giỏi, bảo cô đi làm chút chuyện lại còn để người ta lưu lại chứng cứ, ngay cả bị chụp hình chính diện mà cũng không biết, thật đúng là phế vật mà!
Mắng thì mắng, nhưng chuyện này nhất định phải nghĩ cách lừa gạt qua.
Ngay lúc trong lòng bà Vương đang nhanh chóng xoay chuyển, Giang Phong đã tập trung hỏa lực trên người bà, nói: “Bà Vương, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, chuyện này dù cho con dâu bà không nói, tôi cũng biết là bà giở trò quỷ ở sau lưng.”
Bà Vương như bị dẫm vào chân đau, phẫn nộ quát: “Giang Phong, mày đừng có ngậm máu phun người...”
Giang Phong trực tiếp ngắt lời: “Bà Vương đừng kích động, con dâu lớn nhà bà và anh Kiệt xưa nay không oán không thù, lại đột nhiên làm ra chuyện thất đức, chặn xe nhà gái làm hỏng mối nhân duyên của anh Kiệt, nếu như không phải đột nhiên bị điên, vậy chắc chắn là có mục đích khác.
Mà con dâu lớn của bà nhìn thế nào cũng không phải là người điên, vậy cũng chỉ còn một khả năng, chị ấy làm vậy là có mục đích. Mục đích này rốt cuộc là gì, tất cả mọi người lại không ngốc, không khó đoán được.”
Nghe đến đây, toàn bộ người Vương gia, bao gồm cà bà Vương, sắc mặt đều đại biến.
Mà những người xung quanh vốn đã lờ mờ đoán ra nguyên nhân sâu xa cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt quả nhiên là vậy, mà những người không nghĩ nhiều như vậy thì lại bừng tỉnh đại ngộ.
Thế là, ánh mắt mọi người nhìn bà Vương đều tràn đầy khinh bỉ.
Bà Vương trong lòng biết không ổn, nhưng vẫn già mồm nói: “Giang Phong, lời này của mày là có ý gì? Đừng tưởng rằng mày gần đây làm thành mấy mối thì ngon...”
Giang Phong không đợi bà nói hết, đã cắt ngang, nói: “Bà Vương, tôi không cảm thấy tôi có gì ghê gớm, vốn bà lên đường cao, tôi đi cầu gỗ, chúng ta nước giếng không phạm nước sông. Kể cả người trong thôn có tìm đến tôi mai mối chứ không tìm bà, vậy bà cũng có thể tới những thôn khác tìm khách, dù sao thì bà cũng đã làm mai mối nhiều năm như vậy, mười dặm tám hướng có chỗ nào không quen?
Nhưng tôi thật sự không nghĩ tới bà vì hủy hoại thanh danh của tôi mà dám sử dụng loại thủ đoạn hạ cấp này.
Được rồi, dù sao bây giờ bà cũng coi như là tự làm tự chịu, để tất cả mọi người ngày hôm nay thấy rõ bộ mặt thật của bà, tôi rất bận rộn, cũng lười ở đây nói nhảm với bà!”
Nói xong, Giang Phong lại quay sang một nhà Vi Thiên Đức, nói: “Chú Vi, cô Vi, anh Kiệt, chúng ta đi thôi!”
“Phi, loại người gì vậy chứ, trình độ làm mối của mình không được, nhìn Tiểu Phong người ta làm ăn tốt liền bắt đầu giở trò xấu, nhân phẩm của bà như vậy, về sau trong thôn làm gì còn ai dám tìm bà làm mai mối nữa?” Tôn Phương nói xong liền dẫn theo một đám thân thích và Giang Phong lũ lượt rời đi.
Mà những thôn dân còn lại thấy đã tan cuộc cũng tốp năm tốp ba kéo nhau rời đi.
Chờ người đã đi hết rồi, một nhà bà Vương mới hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều hiểu nhà bọn họ lần này xem như xong rồi, về sau đoán chừng đi tới đâu cũng không tránh được bị người ta chỉ trỏ bàn tán.
Mà trụ cột trong nhà, bà Vương, hẳn cũng sẽ không còn khả năng làm mai mối trong thôn này nữa.
Giờ phút này, một nhà bà Vương đều có chút hối hận, nếu như không làm ra một màn này, mặc dù trong thôn cũng sẽ không có mấy người tới tìm bà Vương làm mai mối, nhưng ít nhất nhà bọn họ cũng không bị người trong thông ghét bỏ, nhưng bây giờ bị Tôn Phương dẫn người tới cửa náo loạn như thế, nhà bọn họ thật sự xong rồi!
Mà sự thật cũng chính là như vậy, chỗ này vừa xảy ra chuyện, chưa đến một giờ sau, toàn bộ thôn Long Sơn đã biết tin, bà mối Vương hoàn toàn bị nhấn chìm trong lời đàm tiếu, không chỉ ở trong thôn, mà còn nhanh chóng lan truyền ra các thôn khác nữa.
Những chuyện này Giang Phong cũng không tiếp tục để ý, thậm chí sau khi Giang phụ, Giang mẫu và anh trai Giang Phi nghe được việc này, muốn tìm tới nhà bà Vương nói lý thì cũng bị hắn ngăn lại.
Giang Phong không có hứng thú với việc cãi lộn, hắn chơi là chơi giết người không dao.
Đừng chỉ nhìn hắn lúc trước chưa nói được mấy câu đã rời đi, nhưng mỗi một câu hắn nói đều rất có tính sát thương, chuyện đã phát triển đến bước này, không cần hắn làm gì nhiều, chỉ ngồi yên thôi thì nhà bà Vương ở trong thôn cũng không ngóc đầu lên được.
Sau khi giải quyết xong xung đột với bà Vương, Giang Phong lại ở giữa sắp xếp tốt vấn đề lễ hỏi, hôm sau, trời vừa sáng liền lái xe tới tỉnh thành, chuẩn bị giúp vị khách Triệu Tĩnh tìm đối tượng thích hợp.