Chương 93: Nhãn Duyên (2)
Lúc này, đồ nướng Triệu Tĩnh gọi cũng lần lượt được đem lên, có thịt dê nướng, hotdog, cà, ớt, rau hẹ, nấm kim châm, đây đều là những món cô khá yêu thích.
Giang Phong mặc dù vẫn còn no bụng, nhưng vẫn cùng cô ăn một chút.
Hai người vừa ăn vừa thảo luận thời gian xem mắt, Giang Phong nói: “Thời gian rảnh rỗi buổi sáng của hai người cũng không nhiều, nếu như sắp xếp thời gian xem mắt vào ban ngày thì có vẻ hơi gấp, không bằng sắp xếp thời gian xem mắt vào buổi tối, chị Tĩnh, chị cảm thấy thế nào?”
Triệu Tĩnh chấm miếng thịt cho vào miệng, nuốt xong thức ăn mới lên tiếng: “Tôi thế nào cũng được, dù sao thì chỉ cần không phải giờ làm việc, còn lại lúc nào tôi cũng rảnh.”
“Được, vậy sau đó tôi sẽ thương lượng với anh Nghị thời gian và địa điểm xem mắt cụ thể, sau khi xác nhận xong sẽ báo lại cho chị.”
“Được, cậu cứ xem mà sắp xếp là được!”
...
Huyện Bách Lương.
Trấn Đàm Giang.
Trương Cẩm Tùng đang cùng con trai Trương Chấn Đông uống trà tán gẫu.
Từ sau khi con gái Trương Thu Lan xuất giá, Trương Cẩm Tùng liền chuyển ánh mắt lên người con trai Trương Chấn Đông, dù sao thì con gái cũng vừa mới gả đi không lâu, cho nên khoảng thời gian trước ông cũng không nhắc tới việc này với con trai.
Bây giờ cũng đã được một đoạn thời gian kể từ khi con gái xuất giá, Trương Cẩm Tùng tự nhiên có suy nghĩ đưa con trai đi xem mắt: “Chấn Đông, con cũng đã lớn rồi, bây giờ chị con đã xuất giá, cũng nên đến lượt con cưới vợ rồi!” Trương Cẩm Tùng nhấp một ngụm trà, nói.
Trương Chấn Đông kinh ngạc đáp: “Cha, chỗ chúng ta không phải có quy củ, anh chị em trong nhà kết hôn, những anh chị em còn lại phải đợi tới ba năm sau mới được kết hôn tiếp sao? Sao nhanh như vậy cha đã thúc con kết hôn rồi?”
Trương Cẩm Tùng nghe vậy suýt chút nữa phun hết trà ra ngoài, vẻ mặt không nói nên lời: “Con nghe ai nói cái quy củ này? Thật đúng là nói hươu nói vượn, quy củ đúng là con trai trong nhà sau khi kết hôn, thì con gái trong vòng ba năm không được gả ra ngoài. Nhưng nếu như là con gái xuất giá trước, vậy con trai cưới vợ lúc nào cũng không liên quan.
Đây là quy củ nhà chúng ta truyền lại đời đời kiếp kiếp rồi, có điều đến thế hệ chúng ta cũng không còn chú ý nhiều như vậy nữa, bây giờ thì lại càng không phải nói, gần như không ai đi tuân thủ loại quy củ này nữa cả!”
Trương Chấn Đông nháy mắt mấy cái, hóa ra quy củ đúng là như vậy sao?
Trương Cẩm Tùng đưa tay gõ bàn mấy cái, nói: “Con cũng đừng có nói mấy lời viện cớ như này nữa, trước kia là vì không tìm được đối tượng thích hợp, cho nên chỉ có thể để mặc cho hai chị em các con trì hoãn một năm rồi lại một năm.
Bây giờ có bà mối Giang đại sư ở đó, người ta nhất định có thể tìm cho con được một đối tượng thích hợp, con không có cửa trì hoãn như trước nữa đâu.”
Trương Chấn Đông giãy giụa nói: “Cha, nhưng con mới 26 tuổi, còn trẻ như này, kết hôn sớm vậy làm gì?”
Trương Cẩm Tùng nói: “Độ tuổi này của con kết hôn là thích hợp nhất, thừa dịp điều kiện nhà ta hiện tại cũng không tệ lắm, con cũng đang còn trẻ, có thể tìm được đối tượng tốt hơn, chút đạo lý này con chẳng lẽ còn không hiểu sao?”
Trương Chấn Đông ngẫm lại cũng thấy có đạo lý, liền gật đầu nói: “Được, vậy thì mời Giang đại sư đến tìm đối tượng giúp con đi!”
Ngày hôm sau.
Giang Phong ngủ một giấc đến trưa, sau đó rửa mặt trả phòng, lại tới quán ăn một bát mì.
Quán mì này có thể xem như một trong ba quán mì lớn nhất Quế tỉnh (Quảng Tây), cũng chỉ có thể ăn được ở tỉnh thành, đối với những người thành phố khác mà nói, ít nhiều vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối.
Cho nên, mỗi lần Giang Phong đến tỉnh thành đều sẽ đi ăn một bữa ở đây.
Ăn xong một bát mì chua cay lớn, cả người Giang Phong từ trên xuống dưới cảm thấy dễ chịu không tả được.
Vừa đi ra khỏi tiệm mỳ, điện thoại di động của hắn lại vang lên.
Giang Phong lấy điện thoại di động ra, phát hiện là chú Trương ở trấn Đàm Giang gọi điện tới.
Nhấc máy, hai bên chào hỏi vài câu, sau đó Trương Cẩm Tùng cười nói: “Giang đại sư, bây giờ cậu có ở nhà không?”
“Không ở nhà đâu, bây giờ cháu đang ở tỉnh thành sắp xếp buổi xem mắt cho khách, đại khái phải hai ngày nữa mới trở về.”
“Ồ, là như vậy à, vậy khi nào Giang đại sư trở về, chú sẽ lại tới cửa thăm hỏi!”
“Được, vậy khi nào cháu trở về sẽ gọi điện thoại cho chú Trương sau!”
Tiếp đó, hai người tùy ý hàn huyên thêm vài câu, rồi cúp điện thoại.
Mặc dù Trương Cẩm Tùng không nói rõ chuyện gì qua điện thoại, có điều nếu đã nói muốn đến nhà bà mối là hắn để thăm hỏi, vậy mục đích tự nhiên không cần nói cũng biết, nhất định là tới vì tìm đối tượng cho con của mình, Trương Chấn Đông.