Chương 3
Chờ cô ta đi khuất, tôi thật sự không nhịn nổi nữa, nhảy xuống xe, nôn thốc nôn tháo bên lề đường.
Cảm giác như toàn bộ lục phủ ngũ tạng bị quặn xoắn, đau đến không chịu nổi.
Tôi từ từ trèo lại lên xe, lục tung trong xe của Cố Giai.
Tôi nhớ cô ấy có hút thuốc.
Tôi cần một thứ gì đó để trút hết mọi uất ức, rồi bình tĩnh lại để suy nghĩ bước tiếp theo.
Đáng tiếc không tìm thấy gì cả.
Sự bực bội lập tức xông lên não, tôi chỉ biết dùng sức kéo mạnh tóc mình.
Lúc này Cố Giai gọi đến, hỏi tôi đang ở đâu.
Tôi cố trấn tĩnh lại, trả lời cô ấy: “Chờ chút, để tớ đến đón cậu.”
Suốt quãng đường, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ gì cả, chỉ đợi một cơ hội để bùng nổ.
Xe vừa dừng lại, Cố Giai lên xe, cười hớn hở hỏi:
“Đại tiểu thư ơi, làm tài xế cho người ta cảm giác thế nào... Gì thế kia? Sao mặt mũi cậu xanh xao thế? Chỉ đi đón người thôi mà?”
Tôi run rẩy nói: “Cố Giai, cho tớ một điếu thuốc.”
“Cái gì cơ? Cậu bị sao vậy?”
“Cho tớ một điếu thuốc!”
Chắc thấy tôi không ổn thật, Cố Giai lập tức nghiêm mặt lại, rút thuốc trong túi ra đưa cho tôi và châm lửa.
Tôi bước xuống xe, hít mạnh một hơi.
Lần đầu hút thuốc, tôi bị sặc đến mức ho sù sụ.
Nhưng tôi vẫn tiếp tục hút, tiếp tục sặc.
Cố Giai không nói gì, chỉ vỗ nhẹ lưng tôi, đứng cạnh tôi suốt như thế.
Một lúc sau, cô ấy nhìn tôi đang đờ đẫn, hỏi:
“Giờ thì nói cho tớ biết chuyện gì đi được chưa?”
Tôi chỉ vào camera hành trình trên xe:
“Cậu tự xem đi.”
“Đậu xanh!”
Cố Giai nhảy phắt khỏi xe, gào lên:
“Tớ phải giết chết thằng khốn đó!”
Tôi vội kéo cô ấy lại: “Cậu đừng manh động.”
Cố Giai hoàn toàn có thể làm ra chuyện đó thật.
Từ hồi cấp hai, cô ấy luôn là người bảo vệ tôi. Hễ có thằng nào làm phiền tôi, cô ấy xông tới đấm thẳng không khoan nhượng, bị nhà trường phê bình không biết bao nhiêu lần.
Cô ấy rút điếu thuốc trong tay tôi, hít mấy hơi sâu, trông còn bực bội hơn cả tôi.
“Đã nói với cậu rồi, đừng tin đàn ông quá.”
“Nhưng mà... bây giờ vẫn chưa muộn.”
“Bẩn rồi thì vứt thôi.”
Cố Giai luôn là người theo chủ nghĩa không kết hôn. Chúng tôi từng hứa sẽ sống như vậy suốt đời. Nhưng cuối cùng chính tôi là người phá vỡ lời hứa đó.
Lúc trước, Lê Hướng Thần đã theo đuổi tôi suốt bốn năm. Anh yêu tôi một cách mãnh liệt, nhưng cũng đầy cẩn trọng. Mỗi lần anh nhìn tôi, tôi đều có cảm giác như mình là cả thế giới của anh.
Tôi từng lén đọc nhật ký của anh bốn năm trời, mỗi một trang đều là tôi. Tràn ngập trong đó là nỗi nhớ và tình yêu không được đáp lại.
Ban đầu, tôi cũng giống như Cố Giai, là người theo chủ nghĩa không kết hôn.
Nhưng anh nói, nếu tôi không đồng ý, anh sẽ theo đuổi tôi đến tận cùng đời này.
Trái tim tôi cũng là máu thịt, anh lại đẹp trai, dịu dàng chân thành, tôi cuối cùng cũng bị sự kiên trì của anh làm cảm động.
Hôm tôi đồng ý quen anh, một người đàn ông trưởng thành như Lê Hướng Thần lại ngồi xổm bên lề đường mà bật khóc.
Sau đó chúng tôi kết hôn, cuộc sống cũng rất hạnh phúc.
Sau khi cưới, câu anh nói với tôi nhiều nhất là:
"Diễm Diễm, anh thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian."
Tất cả mọi người đều ghen tị với tôi, vì tôi lấy được một người đàn ông vừa yêu thương tôi lại vừa xuất sắc.
Tôi cũng từng nghĩ, người hạnh phúc nhất là tôi.
Có một người chồng như vậy, thật là may mắn!
Nhưng mới ba năm trôi qua, sao anh đã thay đổi như vậy?
"Giai Giai, cậu nói xem. Là anh ấy thay đổi, hay là do tớ chưa bao giờ nhìn rõ con người thật của anh ấy?"
Cố Giai vứt điếu thuốc xuống đất, dùng chân giẫm mạnh:
"Dù sao đi nữa, giờ anh ta không còn đáng để cậu phí thời gian để tâm nữa."