Chương 4
Tối hôm đó, khi tôi về nhà, Lê Hướng Thần đã chờ sẵn từ lâu. Vừa thấy tôi, anh đã định ôm lấy tôi.
Ở nhà, việc anh thích nhất là ôm tôi, thơm tôi, rồi nhấc bổng tôi lên như trẻ con.
Ba năm qua, anh chưa bao giờ thấy chán điều đó.
Nhưng ngay khoảnh khắc tôi nhìn thấy anh, hình ảnh anh và người đàn bà kia hôn nhau lại hiện lên trong đầu tôi. Tôi suýt nữa đã nôn ra ngay tại chỗ.
Tôi giơ tay chặn anh lại: "Đừng lại gần, em mệt rồi."
Trước đây, tôi cũng từng từ chối anh. Khi đó anh chỉ cười, cứ tiến đến gần:
"Vợ mệt thì đừng động, để chồng ôm là được rồi."
Tôi thật sự không thể chịu nổi nữa, bất ngờ lớn tiếng:
"Đã bảo đừng chạm vào em!"
Anh đứng sững lại tại chỗ.
Tôi hỏi: "Anh đã tắm chưa?"
"Vẫn… vẫn chưa."
"Vậy đi tắm đi, ra rồi chúng ta nói chuyện."
Anh như người mất hồn, gật đầu rồi đi vào phòng tắm.
Tiếng nước từ vòi sen vang lên. Tôi cầm lấy điện thoại của anh, muốn tìm lại những đoạn tin nhắn anh đã nhắn cho người phụ nữ kia, để giữ làm bằng chứng sau này.
Nhưng tất cả ứng dụng nhắn tin của anh đều rất "sạch sẽ". Ngoài công việc và những tin nhắn với tôi, thậm chí không có lấy một đoạn trò chuyện với đồng nghiệp nữ.
Thật không bình thường.
Tôi mở tiếp một vài ứng dụng mà anh hay dùng. Trong một khung chat, có người dùng tên là "Du Du Trong Lòng Em" vừa gửi đến một tin nhắn:
[Anh ơi, em chảy máu rồi, vừa về nhà phát hiện ra. Em sợ lắm, hu hu... phải làm sao đây?]
Tôi hít sâu một hơi. Họ đúng là… chơi bạo thật.
Tôi kéo lên xem tin nhắn từ trước:
[Anh thấy em tốt hơn cô ta không?]
[Đừng giận mà, tất nhiên là em tốt hơn rồi.]
[Mỗi lần ngủ với cô ta, với anh như một cực hình.]
[Em rất vui, những gì cô ta không muốn làm cho anh, em đều làm được. Anh có vui không?]
[Ừ.]
[Ngày nào anh cũng như bảo mẫu phục vụ cô ta, chẳng phải rất thiệt thòi sao? Rõ ràng chỉ có một giới tính, cô ta nghĩ mình cao quý hơn cả công chúa chắc? Anh làm đủ rồi đấy, mau đá cô ta đi, em sẽ biến anh thành hoàng tử.]
[…Dù sao cũng theo đuổi lâu như vậy rồi, chờ thêm chút nữa, đợi đến lúc cô ta không thể rời khỏi anh…]
[Bây giờ vẫn còn chưa cam tâm.]
[Thôi được rồi anh, anh làm gì em cũng ủng hộ. Em chờ ngày thấy con đàn bà ghê tởm đó quỳ xuống khóc lóc van xin anh.]
…
Một loạt cảm xúc tiêu cực như tức giận, hoảng loạn, thất vọng, hối hận, đau đớn… tràn đến khiến tôi gần như đứng không vững.
Thì ra anh ấy… sâu độc đến vậy.
Lồng ngực tôi bắt đầu đau nhói.
Tôi run rẩy chụp màn hình lại, rồi xóa hết mọi dấu vết.
Lê Hướng Thần bước ra, tôi đang ôm ngực dựa vào sofa.
Anh theo thói quen cầm điện thoại lên xem một cái, rồi cứng đờ người:
"Vợ à, có người bạn không khỏe, anh phải qua xem sao."
"Tên gì?"
"Đồng nghiệp của anh, em không quen đâu. Cô ấy sống một mình, có chút rắc rối. Anh đi chút rồi về."
Anh vội vàng mặc áo vào, đầu còn chưa kịp lau khô, đã lao ra ngoài.
Vội đến mức không nhận ra tôi đã đọc được tin nhắn.
"Em cũng không khỏe, đưa em đi viện đi."
Tôi bị bệnh tim, đã mười năm không tái phát.
Lê Hướng Thần đúng là lợi hại, có thể khiến bệnh cũ của tôi bùng phát trở lại sau mười năm.
"Em sao vậy?"
"Bệnh tim."
Anh có vẻ khó chịu, bóp trán:
"Đừng làm ầm lên nữa, Diễm Diễm. Em xưa nay vẫn khỏe, anh chưa từng nghe em nói gì về bệnh tim. Bạn anh thực sự đang có chuyện, để anh đi xem rồi về đưa em đi viện, được chưa?"
"Em thật sự có bệnh tim…"
Tôi ngẩng đầu nhìn anh. Trước đây chỉ cần tôi hắt hơi một cái, anh đã lo lắng cả nửa ngày, vội vàng đưa tôi đi khám.
Còn bây giờ, nghe tôi nói có bệnh tim mà mặt vẫn dửng dưng, còn cho là tôi đang làm quá.
Thì ra, một khi đã không còn yêu, mọi biểu hiện đều rõ ràng đến vậy.
Buồn cười là tôi vẫn còn đắm chìm trong giấc mộng đẹp mà anh vẽ ra.
"Được được được, anh biết rồi. Lát nữa về rồi đưa em đi viện, được chưa?" anh qua loa đáp.
"Lê Hướng Thần..."
Tôi cảm thấy mình sắp không thở nổi. Anh ta đã đi đến cửa, bóng lưng kiên quyết khiến tôi giơ tay ra cũng chỉ chạm vào khoảng không.
Thuốc của tôi...
Đã mười năm không tái phát, tôi cũng dần quên mất thói quen mang thuốc bên người.
Tôi định đứng dậy vào phòng ngủ lấy thuốc, nhưng vừa bước chân xuống đất thì cả người đã ngã quỵ. Cơn đau thắt nơi ngực càng lúc càng dữ dội, tầm nhìn cũng dần trở nên mơ hồ.
Tôi run rẩy với tay lấy điện thoại, cố gắng mở mắt ra.
“Giai Giai... Giai Giai...”