Chương 001: Anh chàng rơi gót giày.
Thời tiết đã vào cuối mùa hè rồi, nó như muốn níu kéo không chịu đi thế nên không khí nóng dồn dập đổ tới, hôm sau nóng hơn hôm trước.
Nắng gắt như lửa, tựa muốn đem vạn vật thế gian nung chảy vậy.
Nơi này có mỹ danh là Hoa Thành, người dân ở đây đều thích gọi là thế hơn là tên thật của nó, thế nhưng hoa chẳng thấy, cả thành phố bị xi măng cốt thép bao vây kín mín, quanh thân thể như là bị quấn cái lưới không nhìn thấy, dính nhớp đến tởm, xé ra không xong làm toàn thân bứt rứt.
Đi về phía đông thành phố chừng 20 km, đi qua dòng Châu Giang cuồn cuồn chảy xẻ đôi thành phố, tiếp tục đi khi tòa nhà chọc trời thấp dần, tầm nhìn thoáng đãng hơn, dãy Bạch Vân Sơn nhấp nhô trước mắt mới thoát khỏi cái quan tài bê tông cốt thép, có chút cảm giác thiên nhiên.
Chỉ là trước cái nóng gay gắt tới cả chó cũng phải lè lưỡi hết cỡ ấy, hàng cây xanh cũng phải rầu rĩ cúi gục đầu, trời không bói ra được một chút gió nào, chỉ có hơi nóng ngùn ngụt bốc lên mặt đường trải nhựa, mà nhựa đường tưởng chừng muốn nóng chảy rồi.
Cây không lay động, ve không kêu, âm thanh ồn ào của cuộc sống lắng hẳn xuống, những chiếc xe vội vã phóng qua, tất cả bị cái nóng khắc nghiệt đánh bại, nhìn bốn xung quanh như chẳng có lấy bóng người, à không phải, có, ngay chính giữa đường luôn.
Một cô gái đội mũ lưỡi chai kéo thấp, đeo kính râm lớn che gần hết nửa khuôn mặt từ trong cái quán nhỏ đi ra, chợt bắt gặp chàng trai dáng cao cao khuôn mặt thanh tú tuấn lãng, hai mắt dài mà linh lợi, mũi thẳng mà cao, vầng trán rộng, ung dung trấn định bước đi giữa đường như chẳng hề bị cái nóng ảnh hưởng,
Chàng trai đó là Trần Thuật, mặc áo trắng quần đen, đi dày da đen thủ công do hiệu năm năm ở Ông Châu làm ra, ngẩng đầu ưỡn ngực đi dưới ánh nắng chói chang giữa trưa, người nhẹ như én chân bước như mây, cảm tưởng cả thế gian đang chăm chú nhìn mình.
Đằng sau có tiếng cô gái thỏ thẻ:
- Soái ca, anh rơi đồ kìa.
Hả, muốn bắt chuyện!
Chắc chắn là bắt chuyện đây mà.
Cái trò này Trần Thuật thấy trong phim ảnh, tiểu thuyết nhiều rồi, bản thân y cũng gặp nhiều rồi.
Cũ rích! Máu chó! Tục không chiệu nổi.
Chỉ là lúc này tâm trạng không tốt, Trần Thật quay người trầm giọng hỏi như để cô gái kia biết khó mà lui:
- Gì thế?
Cô gái đeo kính râm giơ một cái vật màu đen lên:
- Soái ca, đây là gót giày của anh à?
Gót giày? Trần Thuật ngớ người, cảm giác thử, quả nhiên là chân bên thấp bên cao, bảo sao nãy giờ bước đi cứ bồng bềnh như đi trên mây vậy, bẽ mặt quá rồi, lập tức bỏ chạy chối chết, bỏ lại một câu:
- Tặng cô đấy.
Cả đời y vĩnh viễn không quên được ngày hôm đó.
Lần đầu gặp cô áy, cô ấy cầm cái gót giày chói mắt như ánh mặt trời trên đầu.
- Này ....
Cô gái thoáng ngạc nhiên vì phản ứng của Trần Thuật, vẫy cái gót giày hô lên với bóng lưng y:
- Gót giày của anh!
Trần Thuật chạy một mạch không quay đầu.
Có rất nhiều chuyện người ta không nhắc thì anh không chú ý, ví như " cậu béo lên đấy"," bạn cậu nói xấu cậu", với rơi một cái gót giày.
Phải nói là thiếu một cái gót giày đi lại bất tiện thật, Trần Thuật rất muốn học nữ chính trong phim, mất gót giày liền cởi ra cầm trên tay, khoe bàn chân trắng trẻo, xinh đẹp đáng yêu.
Nhưng mà hôm nay y đi một cái tất đen, một cái tất xanh, cái tất đen lại còn thủng một cái lỗ lớn thỏ cả hai đầu ngón chân ra ngó nguậy bốn phía, mà mà đường nóng thế kia, đi đất chắc là chân thành thịt nướng luôn mất .... Nên liền bỏ ý nghĩ dụ hoặc đó.
Bước thấp bước cao đi qua con phố nhỏ xây dựng có phần mất trật tự, về tiểu khu mình ở, chẳng để ý ảnh mắt khác lạ của bảo an nhìn mình, Trần Thuật vào một tòa n hà, bấm thang máy đi thẳng lên tầng 9, nơi này là chung cư đơn thân, chủ yếu bán hoặc cho nhân viên văn phòng độc thân lương tàm tạm như Trần Thuật thuê, tuy vậy số người ở một mình rất ít.
Dừng lại trước phòng 901, bước chân Trần Thuật có thoáng do dự mới tra chìa khóa vào ổ, căn hộ nhỏ chỉ rộng chừng 40 mét vuông, chia làm hai gian một phòng ở một phòng vệ sinh, rèm cửa xanh da trời kéo kin, sạch sẽ có phần trống trải, bất kể là quần áo trên giá và đồ đạc trên bàn mất quá nửa, như là chia đôi với thế giới vốn có, cắt sạch sẽ. Trên bàn để lại một lá thư gấp cẩn thận, Trần Thuật chẳng mở ra xem, ném luôn vào thùng rác.
Là người cực kỳ tinh ý, cho dù bạn gái cực lực che dấu, Trần Thuật sớm nhận ra sự thay đổi của Lăng Thần, y đã dự liệu được kết cục này rồi, cho nên sáng nay cô giả vờ không khỏe không đi làm, y biết ngày đó đã tới, cho nên ngay cả bi thương cũng chẳng hợp thời điểm.
Đá giày, tuột tất, cởi áo, vứt bừa ra sàn, Trần Thuật vào nhà vệ sinh tắm, cứ thế để dòng nước mát lạnh từ vòi hoa sen xả lên mặt, như muốn dòng nước đó rửa trôi tất cả, kỷ niệm đẹp đẽ cùng mồ hôi nhớp nháp khó chịu trên giường.
Thay cái quần cộc áo cộc sạch sẽ, khoan khoái mở tủ lạnh mini lấy ra hai chai bia, ngồi trước bàn hưởng thụ món cơm rang ớt xanh vừa mang về.
Nuốt một miếng lớn, vị trứng và ớt xanh đầy khoang miệng, đầu lưỡi tiết ra một loại cảm giác gọi là no đủ. Vừa rồi thân thể trống rỗng, hồn phách tựa như hạt bụi trôi dạt phiêu hốt vô định ở không trung, giờ tìm thấy điểm tựa.
Trần Thuật và từng miếng cơm lớn vào miệng, nhai qua loa vài cái rồi mượn bia lạnh nuốt xuống, tiếp tục và cơm vào miệng.
Phụt ..
Hạt cơm từ mũi phun ra, Trần Thuật ho khù khụ, họ chết đi sống lại, ho tan nát ruột gan, ho tới muốn phun ra mật.
Đợi tới khi ngừng ho ngẩng đầu lên thì vánh mắt ướt nhòe, cả khuôn mặt cũng đẫm nước mắt.
- Ớt ...
Trân Thuật ngửa mặt lên, không có nước mắt rơi xuống:
- Cay thật đấy.
Cơm trong mũi phun ra rơi cả vào hộp cơm nhầy nhụa, không ăn nổi nữa, Trần Thuật dọn dẹp bàn, rót một cốc nước ấm đặt trên bàn làm việc.
Bàn làm việc chính là bàn ăn, khi ăn thì nó thành bài ăn, khi làm việc nó thành bàn làm việc. Trí tuệ của nhân dân lao động là vô cùng vô tận, dù sao bình thường họ không cầu kỳ lắm.
Trần Thuật rút bản thảo viết dang dở trên giá sách ra, cầm lấy bút muốn viết tiếp câu chuyện mình đã viết quá nửa.
Nhưng dù trong lòng đang có vô vàn cảm xúc, có vô số thứ muốn viết ra, nhưng Trần Thuật ngồi rất lâu không biết phải viết như thế nào.
Nỗ lực khống chế bản thân đừng nghĩ, nhưng trong đầu vẫn không ngừng hiện lên từng chi tiết nhỏ nhất khi ở bên nhau. Có lẽ những hình ảnh đó sớm khắc vào trong xương, thành một phần thân thể y, đó là mối tình đầu của y, đẹp đẽ sâu đậm, khắc cốt ghi lòng.
- Trần Thuật, em thích anh.
- Mũi anh vừa to vừa tròn, như mõm heo ấy, sau này em gọi anh là Đầu Heo.
- Trần Thuật, tuần trăng mật chúng ta du lịch Pari nhé? Nếu không thì đi Florence ...
Mắt Trần Thuật lại đỏ hoe, nhìn gian phòng tổ ấm hạnh phúc ấm áp mà hai người khổ công gây dựng, vậy mà bỗng chốc trống trải, lời thề non hẹn biển còn bên tai mà người đã không còn, bọn họ tính cả rồi, đợi công việc ổn định hơn chút, trong túi có chút tích lũy, bọn họ sẽ lấy giấy kết hôn, vậy mà thế này đây, Trần Thuật nhếch môi cười cay đắng tự lầm bẩm:
- Sao lại như thế được, nói không thích nữa là liền không thích nữa được sao?
Lại chạy vội vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh cố ép mình không được suy nghĩ nữa, khi ra đã khôi phục bình tĩnh.
Trần Thuật nhặt bút lên, chăm chú viết lên trờ giầy trắng:
" Hôm nay là hai năm chín mươi mốt ngày tới Hoa Thành.
Hôm nay là năm năm mười bảy buổi sáng yêu nhau.
Hôm nay rơi cái gót giày .... Hôm nay lần đầu thất tình."
…..
Hoa Thành là mỹ danh của Quảng Châu, là nơi đám Dư Tội tới huấn luyện sinh tồn ấy.