Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 014: Không thành vấn đề.

Chương 014: Không thành vấn đề.
Trái đất chẳng vì ai vui buồn mà mà ngừng quay, cuộc sống mặc buồn khổ của nhân gian, nó luôn tiếp diễn, ai dừng lại, người đó bị đảo thải khỏi cuộc chơi, đơn giản thế thôi.
Vì thế sau khi chạy bộ xong Trần Thuật vẫn tới nhà ăn trong trường, gọi một bát sữa đậu, không cho đường mà cho thìa súp cay, hai cái quẩy rán vàng ruộm và hai cái bánh bao lớn, vừa kiếm cái bàn trống dưới gốc cây vắng vẻ chuẩn bị ăn thì không ngờ Chu Giai Mô ngồi xuống đối diện.
Ăn mặc có chỉnh chu hơn, song Chu Giai Mô chẳng có vẻ gì vui mừng vì được thăng chức.
Trần Thuật lờ hắn đi, cúi đầu húp sữa đậu, đậu hoa nóng và súp cay, vị cay nóng qua cổ họng xuống bụng làm mỗi sợi chân lông bấc giác muốn dựng lên nhảy mua.
Cay xé lưỡi, đúng vị mà Trần Thuật thích nhất.
- Anh Trần, có chuyện gì cùng thương lượng, anh muốn thế nào mới chịu dừng tay?
Chu Giai Mô nhìn Trần Thuật ăn từng miếng lớn ngon lành, hắn không có tí khẩu vị nào. Vương Tin giao nhiệm vụ này cho hắn, hắn đã biết là củ khoai nóng rồi, đây là vừa là việc công vừa là việc riêng của tổng giám đốc, nếu có thể giải quyết một cách viên mãn, chắc chắn sẽ có được tin tưởng của lãnh đạo. Vì thế chịu đựng một chút có hề gì.
- Dừng tay á?
Trần Thuật ngẩng đầu lên:
- Dừng cái gì?
- Trần Thuật ... Không, anh Trần Thuật ... Chúng tôi có thể xác định, những tin tức kia là do anh tiết lộ ra, bọn họ lấy thứ do anh cung cấp, nói xằng nói bậy trên mạng, bôi nhọ hình ảnh của Trương Thục. Chuyện này được thư ký Lăng chứng thực rồi.
Chu Giai Mô cực độ nhẫn nại nói:
Một câu thư ký Lăng, hai câu thư ký Lăng, trước kia Lăng Thần còn làm việc ở phòng quan hệ xã hội, hắn gọi thẳng tên Lăng Thần, không thì gọi là Tiểu Lăng, giờ biết người ta thành tình nhân tổng giám đốc, nên thay đổi cách xưng hô rồi.
Trần Thuật lạnh nhạt:
- Cô ấy chứng thực cái gì?
- Thư ký Lăng nói, phong cách hành văn cùng cách sử dụng ký tự của anh, cô ấy cực kỳ quen thuộc.
Đây hẳn giống như lời bài hát " người từng yêu thương nhất biến thành người xa lạ quen thuộc nhất", Trần Thuật không phẫn hận, chỉ có thương cảm thôi. Cũng biết chuyện mình làm không thể qua mắt tất cả mọi người, nhưng Lăng Thần vạch trần y, không khác gì xát thêm muối vào vết thương đang rỉ máu của y.
- Anh Trần.
Chu Giai Mô lên tiếng cắt đứt trầm tư của Trần Thuật:
- Được rồi, anh nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Trần Thuật rất cẩn thận, đề phòng đối phương thu âm, y tuyệt đối không thừa nhận chuyện này liên quan gì tới mình:
Công tác hơn hai năm, lại là ở giới giải trí, y biết cạm bẫy trong cái nghề này rất nhiều.
Chu Giai Mô tuy bực tức, thừa hiểu Trần Thuật biết còn cố hỏi, nhưng không thể làm gì, đành kể lại đầu đuôi:
- Anh Trần, anh cũng biết hai năm qua công ty đối xử với anh không tệ, vì sự kiện của Trương Thục, anh lập công nên thăng lên làm tổ trưởng tổ Lôi Đình.
- Đúng thế, công ty đối xử với tôi tốt lắm, không chỉ thăng chức cho tôi, cả bạn gái tôi cũng thăng lên thành bà chủ.
Trần Thuật ngăn bài tình cảm của Chu Giai Mô:
- Đừng dùng mấy lời lẽ rẻ rách này với tôi.
- Tôi hiểu, tôi hiểu ...
Chu Giai Mô lau mồ hôi trên trán, càng lúc càng thấy chuyện này khó chơi:
- Cho nên, đầu tiên là chúng ta đạt thành nhận thức chung, tin tức kia do anh truyền bá phải không?
- À, tôi mất điện thoại rồi.
Trần Thuật nói tỉnh bơ:
- Chắc là có ai đó nhặt được, phát hiện tài liệu chưa kịp xóa chăng.
- Sao lại mất được chứ?
Chu Giai Mô sầm mặt, lý do vớ vẩn:
- Tôi muốn mất thì mất, liên quan gì tới anh? Cả một người sống sờ sờ còn mất được huống hồ là cái di động.
- Chẳng lẽ không cần mật mã mở điện thoại à?
Trần Thuật nhún vai:
- Ai mà biết, chẳng may họ đoán trúng thì sao?
- Được rồi, chuyện này không quan trọng nữa.
Chu Giai Mô thấy thái độ bất cần của Trần Thuật như thế, truy cứu tiếp chuyện này không ý nghĩa nữa:
- Có thể liên hệ với những người kia không? Chủ tài khoản "Bão lớn giới giải trí" và người thao túng đằng sau ... Đương nhiên, trước đó anh có thể đưa ra yêu cầu.
Trần Thuật không khách khí, vốn nghĩ Hoa Mỹ mất khoảng hai ba ngày sẽ tìm tới mình, nhờ Lăng Thần, họ tới thật nhanh:
- Thứ nhất, xin lỗi tôi, tập đoàn Hoa Mỹ phải công khai xin lỗi chuyện tôi nhận tiền của đối tác.
Chu Giai Mô đồng ý ngay.
- Được, Hoa Mỹ sẽ công khai đưa ra tuyên bố.
- Không, tôi nói đích thân Vương Tin.
Chu Giai Mô lạc giọng, tên này điên sao, chuyện đó mà dám nghĩ tới:
- Trần Thuật .. Anh biết chuyện này là không thể.
Trần Thuật cúi đầu xuống cắn một miếng quẩy, lại húp ngụm sữa đậu, hai má phình lên, nhìn y ăn, người khác cũng thấy ngon miệng.
Tuy là nhà ăn của trường đại học thành phố, thực ra học sinh tới ăn sáng không nhiều, chủ yếu tới từ người đi làm thuê phòng ở xung quanh, nhất là tiểu khu của Trần Thuật càng đông, có vài khuôn mặt quen thuộc, song y không nhớ tên, sống ở thành phố lớn là thế, ai biết người nấy, quan hệ láng giếng rất nhạt, thậm chí có thể coi như không có.
- Anh Trần, anh nên biết điều này quá hà khắc, nếu tổng giám đốc Vương chấp nhận yêu cầu này, về sau sao còn chỗ đứng trong nghề? Đàm phán phải có giới hạn chứ, chúng tôi mang thành ý tới, anh nên tỏ thành ý của mình.
Chu Giai Mô bình ổn tinh thần, bày ra thái độ chuyên nghiệp:
- Lúc Vương Tin hất nước bẩn lên người tôi, hắn có nghĩ tới chuyện tôi mất chỗ đứng trong nghề không?
Trần Thuật vặn lại:
- Nhưng tổng giám đốc Vương là thái tử tập đoàn chúng ta, với thân phận anh ấy sao có thể ...
Chu Giai Mô ra sức khuyên can:
- Ý anh là Vương Tín thân phận cao quý có thể tùy ý trà đạp người khác, có thể dùng thủ đoạn bẩn thỉu với tôi, còn tôi địa vị thấp kém phải vui vẻ chấp nhận à?
- Không, không, ý tôi không phải thế, anh Trần ...
Chu Giai Mô rối rít xua tay:
- Anh có thể bù đắp ở phương diện khác, ví như tiền.
- Vương Tín có thiếu tiền không?
Trần Thuật hỏi:
Giải quyết được bằng tiên thì dễ rồi, Chu Giai Mô nhẹ người:
- Đương nhiên không thiếu, anh lại không phải không biết lai lịch tổng giám đốc, cho nên anh chứ thoải mái ...
- Cho nên tôi không cần tiền ... Tôi muốn hắn xin lỗi.
Trần Thuật chém đinh chặt sắt nói:
- Hắn thiếu cái gì tôi lấy cái đó, hắn thiếu đạo đức, tôi lấy đạo đức của hắn.
- Chuyện này tôi không thể đáp ứng.
- Vậy chúng ta không cần bàn nữa. Phiền anh tránh ra được không, anh ngồi trước mặt tôi, rất ánh hưởng tới ăn uống.
Chu Giai Mô không nhịn nổi nữa, đứng dậy chỉ mặt Trần Thuật:
- Trần Thuật, làm người phải biết trước biết sau, đứng có mà quá đáng, chúng ta dù sao từng là đồng nghiệp.
Rầm!
Trần Thuật đập đũa xuống bàn, đôi mắt gườm gườm ẩn chứa sát khí làm Chu Giai Mô rợn người:
- Đồng nghiệp? Loại đồng nghiệp tôi còn chưa đi đã lẻn sau lưng tôi đi mách lẻo với Vương Tin hả?
- À, cậu nói chuyện tôi mách tổng giám đốc Vương à? Sao, tôi nói gì sai sao, không phải cậu nói trước mặt chúng tôi là tổng giám đốc cướp bạn gái của cậu à? Không phải cậu nói muốn từ chức à? Nếu cậu đi rồi, cho tôi cơ hội kiếm chút cống hiến không được sao? Dù sao đó là cách sinh tồn ở văn phòng mà.
Chu Giai Mô chẳng thấy mình làm gì sai:
- Cậu đi rồi, tôi lên làm tổ trưởng thay cậu, đó là nhờ công của cậu đấy, cho nên Trần Thuật, tôi thực sự phải mời cậu một bữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất