Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 020:

Chương 020:
Nói tới cứng đầu cố chấp, tuy ba người biểu hiện ra theo cách khác nhau, tựu chung bản chất đều giống nhau.
Chứ còn sao nữa, hai người bọn họ cũng nhiều lần khuyên Thang Đại Hải bỏ cái nghề chủ trì chẳng kiếm được bao nhiều tiền kia đi, về mà kế thừa cái tập đoàn bạc tỉ, rồi giống như đám đại thiếu gia nhà địa chủ, mỗi ngày dẫn đám cẩu nô tài nghênh ngang ra phố, trêu ghẹo gái nhà lành ...
Trần Thuật và Lý Như Ý đều vỗ ngực đảm bảo, bọn họ không ngại làm cẩu nô tài bên cạnh Thang đại thiếu gia.
Đó mới là anh em.
Thấy mình không cách nào thuyết phục được hai tên cứng đầu này, Thang Đại Hải chẳng buồn tốn công ở chủ đề này nữa, sự kiên nhẫn xưa nay luôn là điểm yếu của hắn, bảo Trần Thuật:
- Nếu chuyện đã được giải quyết, Vương Tín công khai xin lỗi trong giới, vậy cậu cũng có thể tìm công việc mới rồi.
- Không lạc quan thế đâu.
Trần Thuật lần này thực sự ngã đau tới tỉnh người rồi, nhìn cuộc đời không đơn giản nữa, chuyện gì cũng thận trọng hơn, ít nhất tâm thái một lần bị rắn cắn, ba năm sợ dây thừng này còn theo y một thời gian nữa:
- Vương Tín xin lỗi tôi, chỉ nói là bị người dưới che mắt hoặc là tin tức nhầm lẫn. Nhưng xí nghiệp trong nghề, bọn họ chẳng lẽ đi tin vào một lời giải thích như vậy à?
- Thế là sao? Công khai xin lỗi còn chưa ăn thua à?
Nhược điểm lớn nhất của Thang đại thiếu gia là lười suy nghĩ, dù sao sống trong gia đình điều kiện đầy đủ quá mà, xưa nay cách giải quyết vấn đề của hắn là lấy tiền ném vào mặt người ta, chưa hài lòng thì ném tới bất tỉnh mới thôi, hơi đâu mà suy nghĩ nhiều:
- Lời nói ra như bát nước đã hất đi, làm sao mà thu hồi được nữa.
Trần Thuật lòng trùng xuống vài phần:
- Vương Tín chửi tôi, khả năng tất cả mọi người đều tin, nhưng hắn xin lỗi tôi, mọi người sẽ bán tín bán nghi. Cho rằng giữa chúng tôi đạt được thỏa thuận nào đó, hoặc là tôi dùng thủ đoạn nào đó ép hắn phải làm thế, cho nên hắn mới đành che dấu sự thật. Quy cho cùng bọn họ vẫn cho rằng tôi ăn chiết khấu, nếu không sao rời khỏi Hoa Mỹ, đúng không? Vương Tín thông minh lắm, nên hắn đồng ý ngay điều kiện nghe có vẻ làm hắn bẽ mặt này.
- Cái gì?
Thang Đại Hải nổi nóng:
- Lại còn như thế nữa à? Cậu biết mà sao còn ra điều kiện như vậy?
- Tôi đâu biết, mới đầu tôi cũng nghĩ như anh thôi, đến khi hắn đồng ý thống khoái như vậy tôi mới ý thức được điều kiện của mình có vấn đề.
Trần Thuật thở dài, kinh nghiệm sống đúng là thứ không thể thu hẹp trong ngày một ngày hai được:
Thang Đại Hải mặt đầy hồ nghi nhìn Trần Thuật:
- Này, cậu ăn chiết khấu thật đấy à?
- Cút sang bên.
Lý Như Ý nổi cáu chửi ngay:
- Trần Thuật mà thèm mà làm chuyện ấy à? Nói không biết nghĩ, cậu ấy làm thế thì có còn sống trong nhà trọ nát kia, để rồi Lăng Thần ... Thôi không nói nữa, tóm lại anh ngậm cái mồm thối vào.
- Ha ha ha, đùa thôi, đùa thôi, không có là tốt rồi, Thuật Nhi của chúng ta không phải là loại đó.
Thang đại thiếu gia cười ha hả che đậy sai lầm của mình:
- Có điều tôi muốn hỏi một vấn đề.
- Gì?
- Sao cậu có thể chắc bọn họ sẽ chấp nhận điều kiện của cậu? Chẳng may bọn họ cố tình đặt bẫy để giao cậu cho cảnh sát thì sao?
Trần Thuật giang rộng tay ra:
- Anh thấy tôi bây giờ còn gì để mất nữa không?
- Không.
Xét theo tiêu chuẩn của Thang đại hải thì Trần Thuật thuộc loại một nghèo hai trắng rồi, không n hà, không xe, không việc làm, không bạn gái, đủ điều kiện leo lên cầu rồi “bõm” một phát:
- Bọn họ cũng nghĩ như thế đấy.
Trần Thuật cầm chai bia lên mỉm cười:
- Cho nên mới có câu, vua phải thua thằng liều mà, tôi dám đánh cược, bọn chúng không dám.
Thắng rồi, nhưng là thắng thảm, bên thắng hay bên thua cũng chỉ chuôc thêm vết thương trên thân thể tả tơi, dù thế náo với Trần Thuật mà nói, sự việc này đánh dấu chấm hết cho một giai đoạn của cuộc đời, là ân hay là oán với Hoa Mỹ thì y cũng muốn tất cả kết thúc hết qua sự việc này.
Trần Thuật xóa số điện thoại của Lăng Thần đi, xóa toàn bộ hình ảnh của cô trong máy.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Đúng thế, chính là cuộc sống, nếu như cả cuộc sống đều không duy trì được, nói gì tới lý tưởng, nói gì tới tôn nghiê?
Công việc là cơ sở để đám bảo cuộc sống.
Trần Thuật bắt đầu công việc mới.
- Xin lỗi anh Trần, anh không phù hợp với yêu cầu tuyển dụng của chúng tôi.
- Anh Trần, công ty chúng tôi đã tìm được người thích hợp, anh xem công ty khác có cơ hội không?
- Anh Trần, chúng tôi biết anh và Hoa Mỹ có chuyện va chạm không vui, anh thông cảm, chúng tôi và Hoa Mỹ là đối tác, cho nên hết sức xin lỗi.
- Xin lỗi, chúng tôi rất lấy làm tiếc ...
Đúng như Trần Thuật dự liệu, cho dù Vương Tín đã công khai xin lỗi trong giới, song không hề thay đổi tình hình của y.
Hoa Mỹ không chỉ có ảnh hưởng ở Hoa Thành, mà là ảnh hưởng toàn quốc, hơn nữa cha hắn còn là phó hội trưởng hiệp hội điện ảnh, thanh danh trong giới cực cao, cũng không phải là không ai dám đắc tội, mà là không ai muốn vì Trần Thuật mà đắc tội.
Trần Thuật chẳng qua là nhân vật nhỏ không đáng kể, ai muốn vì y mà đắc tội với cha con Vương gia hoặc Hoa Mỹ.
Cho nên vài ngày tiếp theo đó, Trần Thuật liên tiếp nhận được điện thoại, hoặc là thư từ chối.
Mỗi lần như thế tim y lại bị đả kích, tinh thần đi xuống, bất kể là thấy điều gì, một cánh hoa khô, một chiếc đã vàng, một ao nước cạn ..., kể cả hôm qua mua hộp cơm hỏng đều khiến Trần Thuật liên tưởng tới thất bại của mình.
Mỗi một lần bị từ chối y cảm tưởng mình bị thấp đi đi vài phần, càng thêm thê thảm, đó là nỗi đau hiện thực.
Trần Thuật lần nữa nhớ tới những lời Vương Tín nói hôm từ chức, giữa bọn họ chênh lệch quá lớn, lớn như muôn núi ngàn sông. Mình tự chức dứt khoát, mình ra điều kiện uy phong, nhưng là đắc ý nhất thời, người ta vẫn là kẻ chiến thắng sau cùng.
Nghĩ tới lúc này đây Lăng Thần đang ở bên hắn, nỗi đau của Trần Thuật càng không gì diễn tả hết.
- Anh Trần, rất xin lỗi phải thông báo ...
Trần Thuật cúp máy, người kiệt sức nhũn ra, bên ngoài kia trờ như đổ lửa, y cảm thấy toàn thân băng giá.
Y cứ như vậy nằm ở giữa phòng, hai mắt thất thần, như người đã chết.
Căn phòng trước kia luôn gọn gàng ngăn nắp thì giờ như bãi rác, quần áo vương vai khắp nơi đâu đâu cũng có, mỗi ngày ba bữa chỉ có mỳ ăn liền, hộp ăn xong còn vứt đó, râu ria trên mặt bắt đầu lởm chởm, gương mặt tiều tụy.
Nhiệt độ giảm dần, trời sáng rồi lại tối đi.
Trần Thuật vẫn nằm đó cho tới tận khi cái bụng thì hô "cứu mạng", y mới nhận ra mình đói rồi.
Rên tiếng nhỏ chống tay bò dậy, trượt một cái ngã xuống, thì ra là vỏ chai bia rỗng, không chỉ một mà có mấy chai liền, ngã rồi y cũng không muốn hoạt động nữa, cứ như thế mở mắt nhìn trần nhà, đôi mắt hoàn toàn không có tiêu cự.
Chỉ có nỗi buồn vô tận như không gì lấp đầy được.
Nhưng nỗi buồn cũng chẳng thể chống lại được cơn đói, thế nên lúc sau Trần Thuật bò dậy, rửa mặt qua loa rồi ra đường.
Bụng thì đói cồn cào nhưng chẳng có cảm giác muốn ăn, đến khi đi qua Quán mỳ Lão Gia chân đứng lại như thói quen, nơi đó đã chật kín khách, hôm nay là chủ nhật, sinh viên không đi học, rủ bạn rủ bè đi chơi suốt cả một ngày, sau đó về đây ăn bát mỳ lòng, đúng là hạnh phúc.
Trần Thuật đang định xoay người đi chỗ khác thì Lão Gia ra dọn bàn nhìn thấy gọi:
- Trần Thuật, cậu đợi đã.
- Dạ.
Người ta đã gọi rồi, Trần Thuật không tiện đi nữa, dù sao với y lúc này với y, ăn gì cũng thế:

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất