Chương 024: Họ hàng xa.
- Tôi đang bận, cúp máy đây.
Trần Thuật hạ điện thoại xuống nhìn Lâm Kỳ:
Lâm Kỳ lần nữa bất ngờ bởi hành động của Trần Thuật, hơi nhíu mày lại suy ngẫm:
- Cậu nhận hối lộ cũng được, không cũng được, đều là chuyện quá khứ rồi, tôi không muốn truy cứu. Tôi sở dĩ cho cậu cơ hội là vì thủ đoạn cậu khiến Vương Tín phải cúi đầu ... Trương Thục đột nhiên xảy ra chuyện là chiêu của cậu đúng không?
Lại là một người không đơn giản, chuyện này bất kể thế Trần Thuật cũng không thừa nhận:
- Giám đốc Lâm, tôi không hiểu ý của anh.
- Đông Chính và Hoa Mỹ là đối thủ cạnh tranh, hơn nữa còn cạnh tranh vô cùng quyết liệt.
Lâm Kỳ bỏ lửng một câu:
- Hiểu chưa?
- Tôi hiểu, ý giám đốc Lâm là vì tôi từng làm việc ở Hoa Mỹ, trong tay nắm không ít chuyện hay về nghệ sĩ của Hoa Mỹ. Cho nên nếu tôi thành nhân viên Đông Chính, sẽ lợi dụng vốn trong tay mưu lợi cho công ty, đúng không?
Lâm Kỳ vỗ tay:
- Đó là giá trị lớn nhất của cậu, cũng là ưu thế hạch tâm của cậu khi so với ứng cử viên khác.
- Giám đốc Lâm không xem phương án tôi trước đã sao?
Trần Thuật lấy tài liệu mình chuẩn bị trước ra:
- Tôi thấy trừ thứ anh nói, tôi nghĩ mình còn có năng lực khác để Đông Chính thuê tôi, tôi đủ tự tin vào khả năng của mình có thể đảm nhận tốt vị trí phó tổng giám phòng kế hoạch,tôi có kinh nghiệm .. .
Lâm Kỳ không nhận tỏ ra mất kiễn nhẫn xua tay:
- Cậu là tổ trưởng tổ Lôi Đình của Hoa Mỹ, từng giúp bên đó xử lý êm xuôi rất nhiều việc, có những việc tôi nói thẳng là do Đông Chính chúng tôi đả kích Hoa Mỹ, nên chúng tôi biết cậu chứ, cậu từng làm gì, tôi biết hết ... Ý cậu từ chối hả?
Trần Thuật hít sâu một hơi, ưỡn ngực lên:
- Tôi rất coi trọng vị trí phó tổng giám sát phòng kế hoạch Đông Chính. Nhưng, nếu phải lấy đạo đức ca nhân và nghề nghiệp ra để đổi lấy, vậy không thích hợp với tôi rồi.
- Lại còn ra vẻ là sen trắng thanh cao à?
Lâm Kỳ hừ lạnh:
- Nói như mình cao thượng lắm vậy, chẳng phải Trương Thục bị cậu làm cho không ngẩng đầu lên nổi hay sao? Cậu mà nói chuyện này không liên quan tới cậu thì tôi không tin, nếu cậu không muốn làm "chuyện bẩn", bằng vào cái gì tôi giao vị trí trọng yếu như thế cho cậu, giao cho một kẻ bị khai trừ vì ăn tiền bẩn?
- Xem ra chúng ta không cách nào có tiếng nói chung rồi.
Trần Thuật không ở đây nghe người khác xúc phạm mình, đối phương không tôn trọng mình như thế, y không vì việc làm mà hạ thấp bản thân, đi tới lấy lại tài liệu mình chuẩn bị suốt cả đêm cất đi, chuẩn bị ra về:
- Trần Thuật.
Lâm Kỳ nghiêm mặt quát:
- Cái nghề này không phải trò chơi trẻ con, người khác đều làm vì sao cậu không làm?
- Họ là họ, tôi là tôi, tôi không hi vọng người khác giống mình, tôi cũng không miễn cưỡng biến mình thành người khác.
Trần Thuật kiêu hãnh ngẩng cao đầu, y sẽ không hạ mình xuống ngang hàng với loại như Vương Tin:
- Hiện giờ tôi hai bàn tay trắng, tôi không muốn đánh mất luôn cả phẩm đức của con người.
Lâm Kỳ rất không thích thái độ này của Trần Thuật, bằng vào cái gì mà thanh nhãi này nghĩ mình thanh cao hơn người khác:
- Nếu hôm nay cậu bước ra khỏi cảnh cửa kia thì giới truyền thông Hoa Thành không còn chỗ dung thân cho cậu đâu.
Trần Thuật biết không có cơ hội nữa, nhún vai:
- Tôi có tay có chân, tôi không chết đói được, tôi thà nghèo chứ không sống hèn.
Rầm!
Cửa văn phòng đóng mạnh.
.................. .................
Khổng Nhược Khuê hôm nay tới công ty là muốn cùng phó tổng giám Kim Trạch Ngọc và quản lý Vương Thiều bàn phương án chụp ảnh làm đại sứ thương hiệu cho hãng nước hoa quốc tế CE, đây là thương hiệu tương đối trẻ tới từ Italya, nhưng nhờ phương châm kinh doanh “hàng xa xỉ giá hợp lý” đang được giới trẻ Châu Á ưa chuộng.
Hai bên hợp tác với nhau gần hai năm rồi, CE đang chuẩn bị đưa ra loạt sản phẩm mới vào mùa thu đông, nên phương án quay chụp tuyên truyền cần xác định từ bây giờ, sau khi xem phương án, thấy vài chi tiết cần phải điều chỉnh, câu nói cuối cùng Khổng Nhược Khuê muốn điều chỉnh, người phụ trách ghi chép lại toàn bộ. Hội nghị ngắn kết thúc, ai đi làm việc nấy.
- Tiểu Khuê, hiện giờ đại diện khu vực Châu Á của CE vẫn còn đang để trống, hôm nọ tôi có ăn cơm với Daniel, anh ta nói hình tượng của cô rất phù hợp với các tiêu chí của họ, chỉ là họ còn chút ái ngại về tình trạng hiện giờ của cô.
Kim Trạch Ngọc đang nói tới việc Khổng Nhược Khuê hơn một năm chưa đóng phim, ảnh hưởng lớn tới sức nóng của cô, phía đối tác tất nhiên không hài lòng cho lắm:
Hiện giờ Khổng Nhược Khuê mới chỉ là đại diện một mặt hàng của CE thôi, trong khi CE kinh doanh cả thời trang, trang sức, mỹ phẩm, vì thế nếu làm đại diện cho CE, không chỉ đem lại lợi ích kinh tế, còn nâng cao danh tiếng của cô khắp Châu Á.
Chỉ cần Khổng Nhược Khuê nhận phim mới, Kim Trạch Ngọc tin rằng có thể đem về món lợi béo bở cho Đông Chính.
- Không phải tôi vẫn đang tìm kịch bản sao.
Cái tên Daniel có vẻ làm Khổng Nhược Khuê không thoải mái cho lắm, cô cũng không thích bị gây sức ép ở mặt này, hỏi chuyện khác :
- Giám đốc Kim, hôm nay công ty tuyển dụng à?
Vì đại tiểu thư này có bao giờ quan tâm tới nghiệp vụ của công ty đâu, chỉ hứng thú với kịch bản hay hoặc là bài hát hay thôi mà, cho nên đột nhiên hỏi tới chuyện này làm Kim Trạch Ngọc ngạc nhiên lắm:
- Đúng thế, bên phòng chế tác cần người, bên phòng kế hoạch cũng muốn tuyển phó tổng giám sát. Phó tổng giám sát cũ Đỗ Như Húy vừa từ chức, muốn tự mình sáng nghiệp.
Khổng Nhược Khuê hứng thú hỏi:
- Tình hình ra sao rồi? Bọn họ đã tuyển được người chưa?
Kim Trạch Ngọc đẩy gọng kinh vàng lên, như muốn nhìn kỹ cô gái trước mặt có phải người mình quen không, bật cười:
- Tiểu Khuê, nếu cô hứng thú với chuyện này, lát nữa đợi Lâm Kỳ xong việc, tôi bảo anh ta sang giảng giải tỉ mỉ cho cô.
Hắn chỉ thuận miệng nói chơi vậy thôi, ai ngờ Khổng Nhược Khuê gật đầu:
- Được, gần đây tôi xem bộ kịch bản văn phòng, nhân vật chính là giám đốc phòng nhân lực, tôi rất hứng thú, vừa vặn học tập Lâm Kỳ một chút.
Không phải người khác chứ, Kim Trạch Ngọc chớp mắt mấy lần:
- Tiểu Khuê cần cù chịu khó nghiên cứu như thế, được, cô có hứng thú, tôi gọi điện cho Lâm Kỳ. Bảo anh ta sang đây, thôi, tôi không làm lỡ thời gian quý giá của cô nữa.
- Giám đốc Kim, anh đừng trêu tôi, tôi là người nhàn tản được công ty nuôi, anh mới là người bận rộn thật sự. Không phải anh có cuộc họp sao, anh cứ đi đi.
- Không vội, chẳng mấy khi cô tới công ty, vừa vặn nói với cô vài câu.
Kim Trạch Ngọc điều chỉnh tư thế ngồi trịnh trọng hơn, nhìn thẳng vào mắt Khổng Nhược Khuê:
- Tiểu Khuê, từ hơn một năm trước đóng xong Bí Mật tới giờ, cô hoàn toàn nhập tâm vào nhân vật đa nhân cách, hoàn thành rất tốt. Bộ phim đó ăn khách cũng chứng minh nỗ lực của chúng ta không uổng phí. Trước đó đã nói là để cô nghỉ ngơi một năm, nhưng lâu như thế rồi cũng nên đóng bộ phim tiếp theo thôi chứ? Không nói tới yêu cầu phía CE vội, vậy phòng biên kịch đưa tới nhiều kịch bản như thế, cô không thích cái nào à?
Mức độ kén kịch bản của Khổng Nhược Khuê giờ truyền khắp giới rồi, người ta gọi cô là “sát thủ kịch bản”, ngay cả biên kịch vàng tự tin tới tìm cô, cuối cùng cũng chỉ nhận lời từ chối lịch sự, đến mức Đông Chính phải treo thưởng tìm kịch bản mà không ăn thua, vì chuyện này phòng văn học lẫn phòng kế hoạch bị chỉ tịch Lật gọi lên mắng không chỉ một lần, áp lực rất lớn.
Vì thời gian cô nghỉ ngơi quá lâu, thậm chí đám antifan còn tung tin đồn ác ý, nói rằng cô có thai nên mới phải nghỉ diễn xuất, khiến đám Khổng Tước fan của cô nháo nhào một phen.
Không Nhược Khuê không vì chuyện đó mà bị tác động, vẫn cứ việc mình mình làm:
- Anh còn không hiểu tôi sao, nếu mà tôi thích, mệt tới mấy tôi cũng nhận, cho dù đóng mấy phim một lúc.
Kim Trạch Ngọc vỗ trán:
- Bà cô của tôi ơi, rốt cuộc là cô thích kịch bản thế nào? Cô cứ nói, tôi thuê biên kịch giỏi nhất viết ra cho cô.
- Tôi không nói ra được, nếu nói được thì tôi tự đi viết kịch bản cho rồi. Nếu có một loại kịch bản khiến mắt tôi sáng lên, tôi sẽ nắm chặt lấy ngay.
Khổng Nhược Khuê đưa hai nắm đấm lên:
- Tiểu Khuê, như vậy khó lắm.
Kim Trạch Ngọc khổ không nói ra lời, cái cây sinh tiền lớn nhất của công ty, nhưng lại hết sức kén chọn:
- Nếu lâu không quay phim, sức nóng sẽ bị hạ nhiệt.
- Sợ gì chứ?
Khổng Nhược Khuê hơi hếch cằm lên đầy kiêu ngạo:
- Dù độ nổi tiếng có giảm, chỉ cần tôi gặp được kịch bản hay sẽ kéo vọt lên ngay. Để người ta thấy, Khổng Khuê vẫn là Khổng Khuê trước kia.
- Nhưng nếu không có độ hot, cho dù có kịch bản như thế xuất hiện, cô cũng không có cơ hội để diễn.
Vương Thiều hiểu ý Kim Trạch Ngọc, ở bên cạnh khuyên nhủ, nghệ sĩ khác điên cuồng kiếm tiền, một tháng có thể quay bộ phim phim truyền hình mười mấy tập, vậy mà Khổng Khuê lại từ chối tiền ùn ùn chảy tới. Là người quản lý được chia phần trăm, Vương Thiều đau lòng lắm:
- Tiểu Khuê, hay là cô cân nhắc bộ ( quan hệ yêu đương) mà tôi đưa cô xem ấy. Giới trẻ bây giờ thích phim tình yêu vui vẻ, nhất định giúp độ nổi tiếng của cô lên một bậc nữa.
Khổng Nhược Khuê từ chối:
- Kịch bản đó hay, nhưng chẳng làm tôi có hứng muốn diễn.
Kim Trạch Ngọc còn địch khuyên thì Lâm Kỳ gõ cửa đi vào:
- Ông chủ, Khuê tỷ, giám đốc Thiều, mọi người có việc tìm tôi sao?
- Ngồi đi, Tiểu Khuê có chuyện muốn thỉnh giáo anh, mọi người nói chuyện, tôi còn có cuộc họp.
Kim Trạch Ngọc đứng dậy, còn làm bộ trừng mắt với Khổng Nhược Khuê rồi mới đi
- Tôi cũng phải đi xem mấy ý kiến sửa đổi Khổng Khuê vừa đề xuất, đám người đó không bám sát thì không chịu làm việc tử tế.
Vương Thiệu cũng đứng dậy đi cùng Kim Trạch Ngọc:
Lâm Kỳ tiễn ông chủ đi rồi, ngồi xuống ghế sô pha nhìn Khổng Nhược Khuê ngồi vắt chéo chân trước mặt, mũi dày cao gót da đen khẽ lay động, mái tóc vấn cao đoan trang thục nhã, váy đen kín đáo nhưng om sát người, bầu ngực căng tròn phía dưới biểu lộ gợi cảm không thể che dấu, màu đen của chiếc váy chỉ càng làm nổi bật làn da ngực trắng mê hồn, tuy người nóng lên, song hắn chỉ dám lướt mắt qua, có chút hồi hộp hỏi:
- Khuê tỷ, chị có việc gì tìm tôi sao?
Giới giải trí là thế, danh tiếng quyết định tất cả, khi chưa nổi tiếng thì gặp ai cũng là "gia", khi nổi tiếng rồi, ai thấy cũng phải gọi là "tỷ".
Chẳng liên quan gì tới tuổi tác hết.
- Nghe nói là anh đang bận rộn tuyển dụng vài vị trí cho tập đoàn.
Khổng Nhược Khuê đi thẳng vào đề, có chút nóng ruột:
- Vâng ạ.
- Cho tôi xem tài liệu ứng tuyền hôm nay được không?
- Được ạ.
Lâm Kỳ đã có chuẩn bị sẵn, khi Kim Trạch Ngọc gọi điện cho hắn, hắn sai trợ lý làm rồi:
Khổng Nhược Khuê xem lướt qua, tới hồ sơ của Trần Thuật dừng lại:
- Anh ấy ứng tuyển vào vị trí nào?
- Phó tổng giám sát ạ.
Lâm Kỳ nghe Khổng Nhược Khuê hỏi lên cơn đau dạ dạy, bất giác ngồi thẳng lên. Phải biết rằng Khổng Nhược Khuê là nghệ sĩ chủ lực của công ty, thường ngày vị đại tiểu thư này không quan tâm tới nghiệp vụ của công ty, rất ít xuất hiện.
Một khi cô quan tâm tới vấn đề gì, công ty sẽ dùng 100% tinh thần để ứng phó.
Mặc dù công việc không phân sang hèn, nhưng có phân người sáng tạo lợi ích ít hay nhiều. Hắn là giám đốc phòng nhân lực, coi như là trung tầng công ty, nhưng mà Khổng Nhược Khuê nhất quyết loại bỏ hắn, e là công ty nể mặt mình cống hiến nhiều năm để mình từ chức có thể diện.
Vì sao?
Đơn giản lắm, việc của hắn thì khối người làm được, cả đống người chờ đợi nhảy vào tranh cái ghế dưới mông hắn, còn Khổng Nhược Khuê, ai thay thế được?
Xét tuổi tác Khổng Khuê bây giờ, hot thêm chục năm nữa không thành vấn đề, lợi ích đem lại là vô cùng.
Nghệ sĩ mới là cây sinh tiền của công ty, Đông Chính có thể thành một trong ba ông lớn của tam giác Châu chính là nhờ có Khổng Khuê, Tô Âm, Bạch Khởi Nguyên. Không có bọn họ, lấy gì đấu lại Hoa Mỹ và Quang Huy?
Sáng hôm nay tổng cộng có 9 người tới ứng tuyển, trong đó có 4 người ứng tuyển vào vị trí phó tổng giám sát. Hiện giờ tổng giám sát Lạc Kiệt năng lực bình thường, nhưng vì là con trai của nguyên lão công ty, cho nên không thể đuổi được, bên trên liền kiếm cấp phó chia sẻ gánh nặng.
Dù sao phòng kế hoạch là phòng ban hạch tâm của công ty, phụ trách tuyên truyền quan hệ của nghệ sĩ. Vốn Lâm Kỳ đánh giá rất cao Trần Thuật, thấy y có dũng có mưu, dám làm, hơn nữa khi ở Hoa Mỹ làm tổ trưởng Lôi Đình, nắm không ít tài liệu về nghệ sĩ bên đó. Khi hai công ty có va chạm, tung ra một ít thôi, bên kia biết khó mà lui.
Ai ngờ thẳng nhãi đó không biết điều, dám từ chối mình, cho nên cuộc phỏng vấn này không vui vẻ gì.
Trần Thuật tất nhiên bị Lâm Ký cho vào danh sách đen rồi, nếu có cơ hội, thậm chí không ngại đạp thêm một phát, dù sao câu cuối cùng của y rất tổn thương người khác.
Nhưng giờ vị đại tiểu thư này, bà cô n ày chủ động hỏi tới, mặc dù danh nghĩa là tìm hiểu nghiệp vụ, nhưng 9 ứng viên, sao lại hỏi tới đúng Trần Thuật.
- Phó tổng giám ....
Khổng Nhược Khuê lẩm nhẩm đọc tư liệu cá nhân của Trần Thuật:
- Xem ra rất ưu tú, nếu tôi không nhầm, đây hẳn là nhân tuyển của giám đốc Lâm rồi.
Lâm Kỳ lại chẳng phụ họa vội:
- Cao, ánh mắt Khuê tỷ đúng là cao minh, vốn tôi còn đang do dự giữa Trần Thuật và một ứng viên nữa ...
- Lương Liên ...
Khổng Nhược Khuê không đợi hắn nói hết, thuận tay lật một bản hồ sơ, chỉ ảnh:
- Trông thật khó coi, công ty chúng ta phải chú trọng hình tượng.
- Khuê tỷ nói đúng quá ạ ...
Lâm Kỳ ra sức nịnh bợ, lòng nghĩ, tuyển phó tổng giám sát cho có tuyển nghệ sĩ đâu mà chú trọng hình tượng? Nhưng chỉ dám nghĩ trong lòng thôi, không nói ra được. Bà cô này rõ ràng muốn nâng đỡ Trần Thuật, hắn không thể không nể mặt:
- Năng lực cá nhân của Trần Thuật rất cao, hơn nữa nhân phẩm tốt có tiếng trong nghề. Lại thêm nhãn quang của Khuê tỷ, tôi nghĩ cậu ấy là nhân tuyển thích hợp nhất rồi.
- Tôi chẳng có nhãn quang gì hết, chỉ thuận miệng nói thế mà thôi.
Khổng Nhược Khuê giọng tỉnh bơ, mắt vẫn nhìn hồ sơ của Trần Thuật:
- Muốn dùng ai do anh quyết định.
- Tôi đã có quyết định rồi.
Lâm Kỳ hạ quyết tâm:
- Chính là Trần Thuật, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại báo tin mừng cho cậu ấy.
Khổng Nhược Khuê xong việc trả lại tài liệu:
- Tùy anh, tôi chỉ thuận miệng hỏi, anh cũng biết tôi không can thiệp vào sự vụ của công ty.