Chương 035: Cuộc va chạm đầu tiên.
Trần Thuạt khẽ hít sâu một hơi áp sự hồi hộp xuống, Trần Thật đi tới một bước, nhìn quanh phòng, bài phát biểu thì sáng nay đã đứng trước gương chuẩn bị rồi:
- Tôi tên là Trần Thuật, Trần trong trần niên cựu sự ( chuyện cũ năm xưa), Thuật trong giảng thuật. Mặc dù tên tôi là Trần Thuật, nhưng mọi người yên tâm tôi không phải là người nói nhiều.
Một tràng vỗ tay nho nhỏ, chủ yếu xuất phát từ nhân viên trẻ, tất nhiên mọi người thích lãnh đạo trẻ hài hước hơn là lãnh đạo già nghiêm nghị.
- Tôi mới tới, chưa quen biết các đồng nghiệp, còn chưa hiểu nghiệp vụ của công ty, tôi không nói dông dài. Tối này mời mọi người ăn một bữa liên hoan.
- Tổng giám Trần, theo thông lệ thì lãnh đạo mới nhận chức, công ty tổ chức liên hoan.
Thư ký lên tiếng nói:
- Nếu thế thì tôi tiết kiệm được không ít tiền cơm rồi, cám ơn công ty.
Trần Thuật cười:
Cả phòng cười rộ lên, ấn tượng ban đầu với lãnh đạo mới rất tốt, hài hước dí dỏm, lại còn đẹp trai, đã có nữ nhân viên để ý tới phó tổng giám Trần rồi, nơi này không có quy định cấm nhân viên yêu nhau như ở Hoa Mỹ.
Rầm!
Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, một người nam nhân trung niên trông khá là nho nhã đứng ở trước cửa, ngón trỏ đặt gọng kính, ngón giữa nâng kính, cười ha hả vô cùng chướng tai:
- Tôi nói là chạy đi đâu hết rồi, té ra là bị giám đốc Lâm kéo đi tới đây lén lén lút lút thậm thụt với nhau.
Mặt Lâm Kỳ lập tức trở nên khó coi, song không phát tác, nhanh chóng áp xuống, cười:
- Tổng giám Lạc, để tôi giới thiệu một chút, đây là phó tổng giám Trần Thuật vừa tới nhận chức.
Rồi chỉ nam nhân kia:
- Trần Thuật, đó là tổng giám Lạc Kiệt, sau này cậu phải phối hợp cho tốt với công tác của anh ấy.
- Tổng giám Lạc, sau này mong được anh chiếu cố nhiều hơn.
Trần Thuật sải bước đi tới đưa tay về phía Lạc Kiệt:
- Người trẻ tuổi phải chú ý lễ phép.
Lạc Kiệt không đưa tay ra mà nheo mắt lại, nghiêm khắc bề trên:
- Ví dụ như chuyện bắt tay, nếu là nam nữ thì nữ phải chủ động trước, nếu nữ không đưa tay ra, nam giới tuyệt đối không được đưa tay. Người có chức vị cao hơn đưa tay ra với người vị trí thấp hơn, người nhiều tuổi hơn đưa tay ra với người ít tuổi hơn.
- Cậu vội vội vàng vàng tới bắt tay với tôi, do cậu chức vụ cao hơn tôi hay là cậu nhiều tuổi hơn tôi? Chẳng lẽ cậu là nữ nhân à?
Im ắng.
Im phăng phắc.
Lâm Kỳ vừa rồi triệu tập mọi người tới dự họp, bầu không khí rất thoải mái, đặc biệt là sau khi Trần Thuật cố ý nói vài câu nói dùa, càng thu hẹp khoảng cách giữa mọi người.
Nhưng từ khi vị tổng giám này đi vào, toàn bộ phòng hội nghị ở trong một trạng thái rất ngột ngạt. Hắn ta chẳng những nói lời khó nghe với Lâm Kỳ, còn chĩa thẳng nóng súng vào phó tổng giám Trần Thuật vời mới tới nhập chức, hoàn toàn không có chút ân oán nào.
Hắng ta nói tới lễ phép bắt tay, mỗi câu nói là có ý đồ, nhất là câu cuối mang hàm ý sỉ nhục hết sức nặng nề.
Thế nên Lạc Kiệt nói xong, cả phòng không ai dám hé răng một lời.
Nhân viên phòng kế hoặc hoặc ngạc nhiên, hoặc hoang mang, hoặc mực thầm, càng có người chỉ lặng lẽ cảnh giác theo dõi tình hình không rõ ràng.
Tất cả gần như nín thở, sợ rằng mình thở mạnh một chút gây chú ý, sẽ thành bia đỡ đạn thay vị phó tổng giám xui xẻo.
Trần Thuật cũng hơi choáng váng.
Mặc dù khi nãy Lâm Kỳ đã dặn trước rồi, nhưng chỉ nói qua về thân phận bối cảnh của vị tổng giám này, không nói gì về tính cách đặc trưng của Lạc Kiệt.
Điều làm y cảnh giác nhất là câu "về sau tuyển một phó tổng giám, chưa làm được bao lâu bị vị phó tổng Lạc của chúng ta làm tức giận bỏ đi". Chẳng lẽ đây chính là phong cách làm việc của vị tổng giám Lạc, hắn dùng cách sỉ nhục để làm vị phó tổng giám trước không chịu nổi bỏ đi.
Bây giờ hắn lại định dùng cách cũ để chọc giận mình? Thực hiện ý đồ một mình độc chiếm phòng kế hoạch.
Nói thật lúc mới nghe câu "Chẳng lẽ cậu là nữ nhân", Trần Thuật móc nóng dồn lên đầu, thiếu chút nữa đấm thẳng vào mặt hắn, cho thêm hắn một cái đạp, nhìn bộ dạng ăn hại của hắn, sẽ không cách nào chống lại thanh niên khỏe mạnh như y.
Song ý nghĩ đó chỉ thoáng chốc, Trần Thuật không phải người bạo lực, tính cách y xưa nay khá thuần, nếu không người bị y đấm vỡ mặt đầu tiên là Vương Tin rồi.
Nghĩ tới Vương Tín, lửa giận tắt ngúm nhanh như lúc bắt đầu vậy, nếu còn bị đá khỏi Đông Chính thì mình vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được nữa.
Không được, mình không thể để mất cơ hội này được.
Trần Thuật hít thở thật sâu, tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh nghiêm túc nói:
- Tổng giám Lạc ...
- Trần Thuật chứ gì?
Lạc Kiệt lập tức lên tiếng cắt ngang tiết tấu của Trần Thuật, không cho y phản kích, mỉm cười nhìn y với vẻ hiền hòa:
- Chắc cậu không biết con người tôi có chút chuyện bé xé ra to, nhưng mà cậu là phó tổng giám của Đông Chính, cậu ra ngoài hiệp đàm là đại biểu cho tố chất hình tượng của Đông Chính ... Nếu vì sai lầm lễ tiết khiến người ta nghĩ Đông Chính chẳng qua chỉ đến thế, chẳng phải ảnh thưởng lớn tới công ty sao?
- Tuy nhiên, tôi vẫn sẵn lòng cho người trẻ tuổi cơ hội.
Lạc Kiệt lúc này mới đưa tay ra, chuẩn bị cùng Trần Thuật thực hiện cái bắt tay đúng tiêu chuẩn:
- Có người trẻ tuổi nào lại không phạm sai lầm, sau này chú ý nhiều hơn là được, tôi là tổng giám phòng kế hoạch, sau này mọi người là người cùng nhà, tôi đại biểu cho Đông Chính hoan nghênh phó tổng giám Trần tới, để chúng ta đồng tâm hiệp lực, đưa sự nghiệp của phòng kế hoách ngày càng đi lên, trọn vẹn viên mãn.
Cả phòng đang im lặng, sau một câu của Lạc Liệt, tiếng vỗ tay như sấm rền.
Mặc dù Lạc Kiệt còn chưa nói " mọi người vỗ tay hoan nghênh", nhưng sau khi hắn nói vài từ hoan nghênh, mấy chục nhân viên phòng tổ chức liền có hợp ăn ý và đúng lúc nhất.
Con ngươi Trần Thật hơi co lại, xem ra nơi này chẳng dễ sống.
Giả sử Lạc Kiệt một mực biểu hiệu ngang ngược ai cũng gây sự như trước đó, Trần Thuật tin trăm phần trăm xử lý hắn phải ngoan ngoãn cúi đầu.
Nhưng mà hắn đột nhiên lại trở giọng, khiến người ta cảm giác hắn hành động có lý, cho dù có kiện lên tập đoàn chăng nữa thì cũng không ai có thể nói là hắn sai.
Dựa theo lễ nghi mà nói, đúng là có chỗ không thỏa đáng.
Nhưng đó là lễ nghi thương nghiệp của phương Tây, còn ở phương đông người chủ động đưa tay ra đại đa số là tỏ thái độ tôn trọng và nhiệt tình của người dưới với người trên.
Đây là vấn đề khác biệt về văn hóa.
Lạc Kiệt vừa xuất hiện đã đả kích phó thủ mới tới sai sót về lễ nghi, cho Trần Thuật cái tát thẳng mặt, khiến y mất hết uy tín, sau này trước mặt nhân viên phòng kế hoạch không ngẩng đầu lên được nữa. Sau đó lại đổi thái độ, nói muốn cho người trẻ tuổi cơ hội, lại còn nhiệt tình hoan nghênh, cho thấy rõ, ai là ông chủ ở đây.
Hắn xuất hiện chưa tới nắm phút đã tung liên hoàn đámhoàn mỹ vào mặt Trần Thuật.
Đánh xong là thu tay, lại còn kéo tay nói chúng ta là anh em, là người một nhà.
Không cần bất kỳ hành động hay ánh mắt ra hiệu nào, cả phòng lập tức phối hợp.
Một đối thủ như thế làm người ta lạnh lưng.
Trần Thuật có thể khẳng định, trước đó y không hề có bất kỳ tiếp xúc nào với Lạc Kiệt, trước khi hắn tới đây còn chưa nghĩ tới biện pháp đối phó với mình. Chính bởi vì thế hắn mới khai pháo trước vô cớ oanh kích Lâm Kỳ, dùng sự ngang ngược vô lý nhất trấn áp Lâm Kỳ đừng có mà chen vào, sau đó mới quay sang Trần Thuật.
Sau đó dùng hành vi có vẻ như sai của mình để đả kích.