Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 16:

Chương 16:
Vương Tín cười nhẹ, không tỏ ra đắc ý:
- Các anh đã thấy ngư dân Châu Âu dùng lưới bắt cá chưa?
- Sao ạ, dùng lưới bắt cá còn phải chú ý gì ạ?
Hứa Bân phối hợp hỏi, là cấp dưới dù biết câu trả lời cũng nhất định không được đáp, phải giả ngốc để lãnh đạo thể hiện:
- Ngư phu bên đó bắt cá dùng lưới thường rất lớn, những con cá nhỏ chưa đạt tiêu chuẩn lọt qua mắt lưới, như thế tránh tận diệt vùng biển đó, năm sau không còn cá mà bắt nữa, ảnh hưởng tới kế sinh nhai của họ.
Vương Tín vừa uống cà phê vừa giảng giải:
- Ý tổng giám đốc nói Trần Thuật là con cá nhỏ mà chúng ta cố ý để lọt lưới ạ.
- Không.
Vương Tin lắc đầu:
- Tôi vốn cho rằng y chỉ là con giun, không ngờ y lại là rắn biển có độc. Trước kia mắt lưới của chúng ta quá lớn, bỏ sót y.
- Đều tại tôi.
Trương Minh Viễn kiểm điểm nhận sai:
- Trước kia tôi quá dung túng y, thấy y có chút tài hoa nên tạo điều kiện để y thể hiện, ai dè y lại là loại người như vậy … nếu trước đó tôi yêu cầu hà khắc hơn đã tốt rồi. Cũng tại Nhậm Quang Minh nhất định muốn đưa y vào vị trí tổ trưởng tổ Lôi Đình.
- Bỏ đi, chuyện qua rồi, đừng nhắc nữa.
Vương Tín tự tin xua tay:
- Chuyện sẽ nhanh chóng được giải quyết thôi.
- Tổng giám đốc cho rằng Trần Thuật nhất định sẽ đồng ý với điều kiện hòa giải của chúng ta sao?
Lý Hân cẩn thận hỏi, cô bị Trương Thục gọi điện mắng như con cháu hai lần rồi, nếu chuyện chưa được giải quyết, cô cũng khó sống:
Bây giờ đã có các công ty giải trí truyền thông khác đã bắt đầu chuyển đăng bài đó, nếu không phải bọn họ ép không cho lên "hot search" thì e là cả nước đều biết rồi. Lúc đó vì áp lực của dư luận, e là sẽ có cơ cấu hữu quan phải tới nơi điều tra vụ án.
Một khi cảnh sát điều tra, như vậy có hay không cũng bằng với việc hủy Trương Thục rồi, cô cũng mất việc luôn.
- Đương nhiên y sẽ đồng ý.
Trương Minh Viễn cười nhạt trả lời thay Vương Tín:
- Chu Giai Mô trước kia là cấp dưới của Trần Thuật, hắn mang tới văn kiện toàn do Trần Thuật ký, nếu cả tổ viên cùng với công ty hợp tác đứng ra xác nhận Trần Thuật thu nhận hối lộ, ép phía hợp tác phải cấp tỉ lệ hoa hồng nhất định để hợp tác ... Chẳng lẽ y không sợ vào tù à?
- Trần Thuật là người thông minh, chẳng qua bị công ty khai trừ, không cam lòng, muốn kiếm ít tiền bồi thường thôi.
Hứa Bân đương nhiên không dám nói tới nguyên nhân tổng giám đốc cướp bạn gái của người ta, chuyện đã đồn ầm ĩ cả công ty rồi, mới đầu còn có người nghi ngờ dộ đáng tin của nó, nhưng qua loạt sự kiện vừa rồi gián tiếp chứng thực rồi, nhất là Lăng Thần trước kia như đóa hoa tươi khiến người ta nhìn thèm khát, giờ héo hon như vậy:
- Vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là vấn đề.
Lăng Thần ở bên nghe người ta bàn tán về Trần Thuật, bất kể nói tốt hay xấu, trong lòng đều hết sức không thoải mái, giả vờ bận rộn. Người ta nói tình đầu khó quên, huống hồ cô chia tay Trần Thuật không phải vì đã hết yêu.
- Có điều chuyện này đúng là một lời cảnh tỉnh cho chúng ta.
Vương Tín nhìn hai cấp dưới:
- Một nhân viên cấp bậc như Trần Thuật đã có thể nắm được tin tức đủ hủy một nghệ sĩ hàng đầu, chúng ta cần chú ý trọng điểm. Bất kể ký hợp đồng bảo mật hay là thủ đoạn khác, phải làm họ giữ chặt miệng. Tôi không muốn công ty xuất hiện một Trần Thuật thứ hai.
- Vâng tổng giám đốc, tôi sẽ cùng ban pháp luật của công ty thương lượng chuyện này.
Trương Minh Viễn lập tức tỏ thái độ:
- Tôi cũng sẽ đặc biệt chú ý, tôi tin không phải ai cũng là loại vong ân phụ nghĩa như Trần Thuật.
Hứa Bân trầm giọng nói:
- Đợi chuyện này kết thúc ...
Vương Tín nói tới đó liếc nhìn Lăng Thần đang bận bịu gần đó, lời tiếp sau không nói nữa, tuy Lăng Thần nói không hối hận, nhưng hắn biết mình có được thân thể của cô chứ chưa có được trái tim của cô, hắn tự phụ như thế, sao có thể chấp nhận:
Vì thế vật cản phải bị loại bỏ, với hắn điều này không khó.
Trần Thuật, cậu cho rằng chuyện này sẽ kết thúc thế à? Non lắm, tôi nói rồi, cậu kém tôi 10 tuổi, cậu có biết đang tự dồn mình vào đường cùng không, cậu đang cho tôi cái cớ tuyệt hảo đấy.
Điện thoại trên bàn Vương Tín vang lên nhạc dương cầm du dương.
- Phía Giai Mô hẳn là đám phản ổn thỏa rồi, gọi điện về báo cáo kết quả đấy.
Vương Tín cầm lên cười, hết sức tự tin bật loa ngoài cho mọi người cùng nghe:
- Tôi là Vương Tin đây.
- Tổng giám đốc, Trần Thuật muốn nói chuyện với anh.
Chu Giai Mô nhỏ giọng nói:
Vương Tin hơi bất ngờ nhìn Trương Minh Viễn, Chu Giai Mô do ông ta đề bạt, phái hắn đi đàm phán với Trần Thuật là vì hắn tương đối hiểu Trần Thuật, ngoài ra tính cách cẩn trọng, công ty cũng có ý khảo nghiệm năng lực của hắn.
Không ngờ đi nửa ngày trời rồi mà tới giờ chưa giải quyết được. Hơn nữa tên nhãi không lượng sức mình đó lại muốn nói chuyện với mình ... Y nói muốn nói chuyện thì nói chuyện à? Cơn giận thoáng bùng lên trong lòng Vương Tín, y là cái thá gì chứ!
Trương Minh Viễn tiếp nhận sự uy hiếp trong ánh mắt của Vương Tin, lòng nghĩ phải loại Chu Giai Mô thôi, làm việc không ra sao.
- Bảo y nói đi.
Vương Tin nói hời hợt nhẹ như không, hắn học tâm lý, càng tỏ ra thản nhiên, càng khiến đối phương có cảm giác không coi trọng. Hắn thích cảm giác làm thượng đế đứng trên nhìn người khác.
- Thứ nhất, tôi muốn Vương Tin phải công khai xin lỗi tôi.
Điện thoại bên kia đã chuyển cho Trần Thuật:
- Không phải Hoa Mỹ, mà là Vương Tín phải xin lỗi tôi. Có vấn đề gì không?
- Trần Thuật, cậu đừng có mà quá đáng, cậu không được gì đâu.
- Thằng nhãi này, cậu cũng có điểm yếu trong tay chúng tôi, có tin chúng tôi tống vào tù không?
Vương Tin không trả lời, Trương Minh Viễn và Hứa Bân đã nhảy vào quát tháo, Lăng Thần đang sắp xếp tài liệu run tay, kỳ thực nãy giờ toàn bộ sự chú ý của cô đều hướng về phía này, tim đập loạn nhịp, cô không muốn chuyện này xảy ra, chỉ muốn mọi thứ kết thúc thật nhanh chóng mà thôi.
- Có vấn đề gì không?
Trần Thuật hỏi lại:
- Không thành vấn đề.
Trái ngược với dự đoán, Vương Tin thoải mái chấp nhận điều kiện này:
- Thứ hai, tôi muốn Hoa Mỹ bồi thường cho người bị hại 100 vạn, có vấn đề gì không?
Trần Thuật tiếp tục hỏi:
- 100 vạn? Một thằng công nhân bị thương cái chân mà đáng giá 100 vạn à? 100 vạn đủ lấy mấy cái mạng của cậu rồi đấy.
- Thằng này điên rồi, tổng giám đốc, chúng ta không đồng ý.
- Không thành vấn đề.
Giọng vẫn đều đều từ tốn, tay cầm cốc cà phê của Vương Tín đã nổi đầy gân xanh, cốc cà phê tinh xảo được hắn mang từ nước Anh về bị hắn bóp kêu ken ken:
Tiền tất nhiên không thành vấn đề, giá trị Trương Thục đem về cho Hoa Mỹ lớn hơn số đó nhiều lần, huống hồ hắn tiếp nhận công ty chưa lâu, thành tích làm ra chưa rõ ràng, nếu để tổn thất một đại minh tinh như vậy, tuy chưa gây tổn hại tới gốc rễ Hoa Mỹ, song HĐQT sẽ không hài lòng, cha hắn cũng là người nghiêm khắc yêu cầu cao, sẽ thất vọng về hắn.
Nhanh chóng cân nhắc thiệt hơn, Vương Tín đồng ý, cái hắn khó chịu chỉ là người ra điều kiện kia.
- Thứ ba, Trương Thục phải nghỉ một năm, không được tiếp nhận bất kỳ lịch trình gì, có vấn đề gì không?
Trần Thuật giọng vô cảm:
- Trần Thuật, mày điên à?
Trương Minh Viễn không khống chế được bản thân nữa, cầm lấy điện thoại rống lên:
- Mày đừng có được nước lấn tới, mày biết một năm với nghệ sĩ nghĩa là gì không? Mày biết một năm công ty tổn thất bao nhiêu không? Trần Thuật tao nói với ngày biết, đây là tống tiền, tao báo cảnh sát bắt mày ngay lập tức, mày tin không?
- Các người biết một năm với nghệ sĩ đại biểu cho cái gì, vậy càng biết một đời đối với nghệ sĩ là gì.
Trần Thuật khinh miệt đáp lại:
- Định báo cảnh sát à, báo nhanh lên, có biết số không, hay để tôi bảo cho.
Thứ vô sỉ khốn kiếp.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất