Cô Bạn Heo Của Tôi

Chương 3

Chương 3
Tôi sụp đổ.
Bạn thân của tôi không những không đỡ nhát kiếm cho Thượng Thư Vương, thậm chí, sau khi Thượng Thư đại nhân bị ám sát ngã xuống đất, cô ấy còn dùng chân giẫm lên, giẫm Thượng Thư Vương vốn đã bị thương gần chết.
Dưới con mắt của mọi người, cô ấy chạy trốn khá nhanh. Cô ấy hùng hồn giải thích: "Tại vì lúc đó tình hình quá hỗn loạn, nhưng không sao, tôi mang quà về cho bà rồi."
Tôi cầm đuốc, vẻ mặt nghi ngờ đi theo sau cô ấy. Quanh co mãi đến một con hẻm tối đen, trong không khí thoang thoảng mùi máu nồng nặc.
Tôi nheo mắt nhìn, một bóng đen nằm ở cuối hẻm.
Triệu Tuệ lay lay ống quần tôi, giọng điệu tự hào: "Chị em tốt, tuy tôi không cứu được Thượng Thư, nhưng tôi đã cướp thích khách về cho bà rồi. Hắn đẹp trai lắm, bà chắc chắn sẽ thích!"
Tôi đến gần xem, người đàn ông nằm trên đất nhắm chặt hai mắt, bụng bị đâm một lỗ lớn, máu chảy ra không ngừng.
Lông mày kiếm, mắt sao, vô cùng anh tuấn.
Ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của hắn, mang một chút vẻ đẹp yếu đuối và đáng thương.
Theo cốt truyện trong sách, hắn hẳn là một trong những sát thủ được hoàng đế đào tạo. Sau khi nhiệm vụ ám sát thất bại, tất cả bọn họ đều bị hoàng đế bí mật xử tử. Thật đáng thương. Đi làm ở thời cổ đại còn phải mạo hiểm tính mạng. Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên có chút nhớ người sếp chỉ biết chỉ trỏ đông tây của mình.
Vì cùng là người làm công, tôi cảm thấy thương xót nên đã kéo thích khách đến miếu thờ thổ địa ở ngoại ô thành.
Sống dầm mưa dãi nắng, đối với chúng tôi - những người theo đuổi lối sống tiểu tư sản, môi trường quá tồi tệ. Nhưng dẫn theo một thích khách đầy máu, tuyệt đối không thể ở lại khách sạn được nữa.
Chúng tôi bàn bạc trốn tạm ở đây. Không ngờ nửa đêm, thích khách được cứu về người nóng như lò lửa, xem ra sắp không qua khỏi. Triệu Tuệ gợi ý, trong tiểu thuyết gặp tình huống này, cần phải ngậm nhân sâm ngàn năm để giữ mạng.
"Gợi ý hay đấy, lần sau đừng gợi ý nữa."
Tôi có mổ lợn cả đời cũng không mua nổi nhân sâm ngàn năm. Nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn người ta chết trong miếu thổ địa, xui xẻo quá.
Bất đắc dĩ, tôi nắm chặt một nắm đồng, đến tiệm thuốc thú y trong thành mua một ít thảo dược.
Có bệnh thì vái tứ phương thôi. Bước ra khỏi tiệm thuốc, không ít người đang tụ tập trước bảng thông báo, bàn tán về lệnh truy nã.
Tim tôi đập như trống, vội chen vào đám đông.
Ôi trời, Thượng Thư bị ám sát, cả thành truy nã thích khách tôi có thể hiểu được. Nhưng tại sao lệnh truy nã lại ghi rõ ràng một dòng:
"Nếu gặp một đạo sĩ mang theo một con lợn, kẻ này là đồng lõa của bọn xấu, xin hãy lập tức báo quan."
Bên cạnh còn vẽ một bức tranh đạo sĩ dắt theo một con lợn.
Tôi thực sự cảm thấy rất oan ức. Thượng Thư Vương ơi, tôi dốc hết tâm trí muốn cứu ông, vậy mà ông lại muốn giết tôi? Và tại sao tiền thưởng để bắt tôi trên lệnh truy nã chỉ có năm lạng, chẳng lẽ giá trị của tôi chỉ có năm lạng thôi sao?
Có thể tôn trọng một chút vị "Thiên Chi Tử" xuyên sách không?
Tôi giận dữ xách thảo dược về miếu đổ nát. Vừa vào cửa đã bị Triệu Tuệ nhào tới ôm chầm lấy.
"Chị em tốt, chị em tốt của tôi ơi, bà đã làm gì thế? Điểm danh vọng của tôi đã lên 50 rồi!"
Cô ấy vui mừng khôn xiết, làn da hồng hào toàn thân hưng phấn đến đỏ bừng và nóng ran.
"A hả?" Tôi mặt mày mờ mịt.
Triệu Tuệ vội vàng nói với tôi, nửa canh giờ trước điểm danh vọng của cô ấy bắt đầu tăng vọt, có lẽ không lâu nữa sẽ đạt 100, biến lại thành người!
Tôi cẩn thận nhớ lại. Nửa canh giờ trước đúng là lúc quan phủ dán lệnh truy nã tôi và Triệu Tuệ.
Quả thật có rất nhiều người vây xem. Chẳng lẽ, điểm danh vọng không phân biệt tích cực hay tiêu cực, chỉ cần nổi tiếng là được?
Tôi suy nghĩ rất lâu, có lẽ chiến lược tiếp thị của tôi có vấn đề.
Tôi đã sai rồi. Bạn thân của tôi đâu phải là hình tượng tích cực, dũng cảm cứu người. Cô ấy hoàn toàn phải thể hiện bản chất của mình, đi theo con đường "tiếng xấu đồn xa", bị tất cả dân chúng chửi rủa, làm rung chuyển cả kinh thành.
Triệu Tuệ ở bên cạnh lẩm bẩm về điểm danh vọng đang tăng vùn vụt của mình. Tôi giã nát thảo dược, bôi bừa bãi lên người thích khách.
Đến buổi chiều, trên mặt hắn cuối cùng cũng có chút máu. Triệu Tuệ thở dài một hơi, ủ rũ nằm trên đất: "Làm sao bây giờ, điểm danh vọng của tôi bị kẹt ở 95 không nhúc nhích."
Chỉ còn thiếu 5 điểm nữa là cô ấy có thể biến lại thành người, vì vậy bây giờ cô ấy rất lo lắng, đi đi lại lại trong miếu đổ nát.
Hay còn gọi là, nổi giận vô cớ.
Tôi túm lấy chân nhỏ của cô ấy, đưa kế hoạch mới đã định sẵn cho cô ấy xem.
"Triệu Tuệ này, tôi nghĩ đây là cơ hội để bà một bước lên mây. Có muốn làm một vố lớn không?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất