Chương 127: Hố lẫn nhau (2)
Thiên Uyên Yêu Vương: Ta đặc biệt cảnh cáo ngươi, tốt nhất đừng lên tiếng, nếu không hôm nay ta liều mạng cũng phải đánh chết ngươi.
"Lộc gia, ta có phát hiện!" Huyền Quy Yêu Vương quay lại hô lên với Lộc Tiểu Nguyên.
"A? Phát hiện gì?" Lộc Tiểu Nguyên rất hiếu kỳ.
Bàn tay Huyền Quy Yêu Vương bộc phát ra ánh sáng màu xanh biếc , sau đó hội tụ thành một cái bọc sáng.
"Lộc gia mời xem." Huyền Quy Yêu Vương đưa bọc sáng tới trước mặt Lộc Tiểu Nguyên.
Lộc Tiểu Nguyên rất hiếu kỳ, vì vậy phân ra một tia thần niệm dò xét thử.
Dò xét xong, mặt liền đen như đít nồi.
"Thiên Uyên a Thiên Uyên, uổng cho Lộc Tiểu Nguyên ta còn tin tưởng ngươi thật sự nghèo, không thể tưởng tượng được, ngươi vậy mà ẩn giấu nhiều thứ tốt như vậy!" Lộc Tiểu Nguyên rất tức giận.
Hiện tại đám Yêu Vương này, làm sao lại không thành thật như vậy.
"Lộc gia, oan uổng a! Đây là đồ do bản thân con ba ba Huyền Quy này ẩn giấu, hắn kỳ thật chính là muốn hãm hại ta!" Thiên Uyên Yêu Vương căm tức nhìn Huyền Quy Yêu Vương.
Nhìn dáng vẻ của hắn, tựa hồ thật sự rất ủy khuất.
Lộc Tiểu Nguyên vò đầu, trong lúc nhất thời không biết nên tin tưởng người nào.
Chu Diệp cảm giác, hai vị Yêu Vương quả thực đổi sắc mặt còn nhanh hơn tụt quần.
Hắn hôm nay coi như là đại khai nhãn giới.
Đường đường là Yêu Vương đứng đầu Mộc giới, vậy mà không được uy nghiêm như trong tưởng tượng, ngược lại kẻ nào cũng khép nép yếu đuối.
Thật ra Chu Diệp đã hiểu lầm.
Vào lúc bình thường , tên Yêu Vương nào không phải là ngạo khí ngập trời, mắt cao hơn trán?
Nếu không phải đen đủi gặp trúng cẩu tặc Lộc thổ phỉ, thì sao phải diễn kịch như vậy.
Diễn kịch vô cùng mệt mỏi a.
Còn tốn sức hơn cả trực tiếp đánh nhau.
"Lộc gia, ngài phải tin tưởng ta, ở sự tình này, nếu như Huyền Quy ta mà vu oan Thiên Uyên, tu vi Huyền Quy ta đời này không được tiến thêm!" Huyền Quy sắc mặt nghiêm túc, lại phát lời thề độc.
Thiên Uyên nhìn hắn, hít sâu một hơi.
Tại sao động một chút là ngươi lại phát lời thề độc ?
Hắn có chút không hiểu nổi .
Bất quá hắn rất rõ ràng, con ba ba Huyền Quy này, hôm nay rõ ràng muốn chỉnh chết mình.
Quá ghê tởm.
Thấy Huyền Quy Yêu Vương lại phát ra lời thề độc, Lộc Tiểu Nguyên thật sự tin.
Sau đó, ánh mắt nàng nhìn Thiên Uyên Yêu Vương đã có một ít biến hóa.
Đã bao nhiêu năm, vậy mà có Yêu Vương to gan lớn mật lừa gạt nàng.
"Lộc gia, ngài trước tiên chờ một chút, ta cảm giác Thiên Uyên còn ẩn giấu không ít thứ tốt." Huyền Quy Yêu Vương nói.
Tay của Thiên Uyên Yêu Vương ở sau lưng gắt gao bóp chặt.
Ánh mắt của hắn như muốn phóng hỏa, nhìn chằm chằm vào Huyền Quy Yêu Vương.
Huyền Quy Yêu Vương phảng phất như không thấy được gì, tiếp tục lục lọi trên người Thiên Uyên Yêu Vương .
Chỉ trong chốc lát, hắn lại lấy ra không ít thứ tốt.
Cuối cùng, trên dưới toàn thân Thiên Uyên Yêu Vương đều bị Huyền Quy Yêu Vương sờ soạng mấy lần.
"Con ba ba kia, đợi lát nữa chớ có rời đi." Thiên Uyên Yêu Vương dùng thần niệm truyền âm.
"Ta chả lẽ lại sợ ngươi à?" Huyền Quy Yêu Vương vuốt râu mép của mình, khinh thường liếc nhìn Thiên Uyên Yêu Vương .
Bất quá ý nghĩ trong lòng, lại hoàn toàn khác.
Đợi lát nữa không rời đi?
Nói đùa cái gì vậy.
Không rời đi thì ở lại liều mạng à.
Huyền Quy hắn cũng không muốn dốc sức đánh nhau chết sống với tên oắt con Thiên Uyên này.
"Lộc gia, hiện tại lục soát đã xong." Huyền Quy Yêu Vương vừa cười vừa nói.
"Rất tốt, Thiên Uyên, ta không còn chút tín nhiệm nào với ngươi nữa." Lộc Tiểu Nguyên thu hết vật của Thiên Uyên Yêu Vương vào, ngữ khí rất bình thản nói.
"Ài, Lộc gia, ta cũng là bất đắc dĩ a, con ba ba Huyền Quy này vào năm trăm năm trước đã cảnh cáo ta, muốn ta hảo hảo thay hắn bảo tồn, nếu mất đi, thì sẽ giết chết ta." Thiên Uyên Yêu Vương ủy khuất thở dài.
Nụ cười trên mặt Huyền Quy Yêu Vương dần dần biến mất.
Thiên Uyên Yêu Vương nhìn hắn.
Có gan thì ngươi hiện tiếp tục thề độc đi.
Ngươi nếu dám mở mồm thề độc, Thiên Uyên ta hôm nay liền quỳ xuống dập đầu với ngươi.
Biểu lộ trên mặt Huyền Quy Yêu Vương trở nên có chút quái dị.
Năm trăm năm trước, hắn thật đúng là từng nói mấy lời khốn nạn này.
Thảo nê mã.
(Thảo nê mã: nghĩa đen là đ* m m**)
Hiện tại làm cách nào để chứng minh trong sạch của mình?
Huyền Quy Yêu Vương cảm thấy nhức hết cả trứng.
"Lộc gia, ngài phải tin tưởng ta, cái này tuyệt đối là chuyện không thể nào." Huyền Quy Yêu Vương nghiêm mặt nói.
"Ngươi thề đi a!" Thiên Uyên Yêu Vương lớn tiếng nói với hắn.
Trời ơi.
Huyền Quy Yêu Vương ở trong lòng thở dài, giờ biết dùng biện pháp gì đây.
Ai có thể nói cho hắn biết nên làm như thế nào đây?
Thiên Uyên Yêu Vương còn muốn hắn thề.
Hắn thề cọng lông a.
Một khi thề, đời này tu vi liền thật sự không thể tiến bước.
Tuyệt đối không thề.
Ai thề kẻ đó là chó.
"Huyền Quy, ngươi nói ta nghe thử xem?" Lộc Tiểu Nguyên nhìn Huyền Quy Yêu Vương, muốn biết rõ đối phương làm sao giải thích chuyện này.
Huyền Quy dù sao cũng là Yêu Vương đỉnh cao, đầu óc xoay chuyển rất nhanh.
Hắn trực tiếp hồi đáp: "Lộc gia, là như thế này, mấy ngàn năm nay ta mê luyến coi bói, vốn dĩ ta đã sớm biết được Lộc gia hôm nay sẽ tới, cho nên a, ta liền cảnh cáo Thiên Uyên, đồ vật tốt phải giữ lại hiếu kính Lộc gia."
"Vậy ngươi nói cho ta biết, nếu ngươi đã tính được Lộc gia muốn tới, vì cái gì ngay từ đầu còn khiêu khích Lộc gia?" Thiên Uyên lập tức nhảy ra chất vấn.
Lộc Tiểu Nguyên ở trong lòng ngẫm nghĩ .
Đúng a!
Nếu Huyền Quy đã sớm biết mình trở về, vậy vừa thấy mặt liền khiêu khích mình là cái tình huống gì?
Huyền Quy Yêu Vương hít vào một hơi lãnh khí.
Thiên Uyên con mẹ ngươi, ta thảo nê mã.
(thảo nê mã: đmm)
"Lộc gia, ngươi nghe ta giải thích." Huyền Quy Yêu Vương hiện tại hoảng sợ cực kì.
"Ngươi nói đi." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu.
"Là như vậy, ta mặc dù nghiên cứu đoán mệnh, thế nhưng thỉnh thoảng có chút sai sót, cho nên căn bản tính toán không rõ ràng cụ thể Lộc gia ngài sẽ đến lúc nào."
"Về phần lúc trước khiêu khích, Lộc gia, nói thật, đó là do ta nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện mà không dùng đầu óc." Huyền Quy thần sắc chân thành.
Nhìn bộ dáng này của hắn, Lộc Tiểu Nguyên thở dài.
"Được rồi được rồi." Nàng khoát tay áo.
Kỳ thật Lộc Tiểu Nguyên từ đáy lòng căn bản không thèm để ý những cái này, chỉ cần đối phương trả giá đắt liền tốt rồi.
Thấy Lộc Tiểu Nguyên không có so đo, Huyền Quy Yêu Vương ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
"Hai ngươi tranh thủ thời gian , chúng ta còn muốn bái phỏng nhà tiếp theo đấy." Lộc Tiểu Nguyên phất phất tay.
"Được rồi." Huyền Quy Yêu Vương đáp ứng rất nhanh.
Trên mặt Thiên Uyên Yêu Vương lộ ra một cái nụ cười quái dị, gật đầu với Lộc Tiểu Nguyên .
Hai người bọn họ đồng thời nhảy xuống khỏi lưng Kim Tiểu Nhị .
"Tiểu Nhị, đi." Lộc Tiểu Nguyên nói với Kim Tiểu Nhị.
"Được rồi, Lộc gia, ngồi vững vàng." Kim Tiểu Nhị lập tức lên tiếng.
Sau đó, hai cánh chấn động, bay về phương xa .
Tại chỗ cũ.
Thiên Uyên Yêu Vương cùng Huyền Quy Yêu Vương nhìn nhau.
"Ây dà, ta còn có chút việc, cáo từ trước." Huyền Quy Yêu Vương khoát tay áo, sau đó nhanh chóng rút lui.
Lúc này không chạy còn chờ đến khi nào?
Nếu thật sự lưu lại liều mạng cùng Thiên Uyên thì thật không đáng.
Thiên Uyên mặc dù đánh không lại hắn, nhưng liều mạng vẫn rất hung ác.
"Ngươi còn muốn chạy..." Thiên Uyên Yêu Vương nghiến răng nghiến lợi.
Hôm nay hắn nhất định phải giết chết con ba ba Huyền Quy Yêu Vương ghê tởm này.
Hai người một chạy trốn, một đuổi theo.