Chương 126: Hố lẫn nhau (1)
Huyền Quy Yêu Vương cảm giác đầu mình đang kêu ông ông.
Hắn cũng cảm giác mình rõ ràng đang tìm chết.
Cái đệch, tại sao những lời kia chưa kịp suy nghĩ đã trực tiếp thốt ra vậy.
Ngu vãi cả cứt!
Huyền Quy Yêu Vương hận không thể tự bạt tai mình hai cái, hơn nữa bổ sung một thêm một đấm.
Chu Diệp nhìn Lộc Tiểu Nguyên.
Lộc Tiểu Nguyên hiện tại mặt không biểu tình, cái này rất rõ ràng, Huyền Quy Yêu Vương sắp xong đời rồi.
Nói thật, Thiên Uyên Yêu Vương có chút hả hê đồng thời cũng muốn chuồn khỏi đây.
Hắn cũng không muốn lát nữa cẩu tặc Lộc thổ phỉ chỉnh đốn Huyền Quy xong liền chĩa mũi nhọn về phía mình.
Phải biết rằng, chuyện này rất nguy hiểm.
"Ngươi biết coi số mạng đúng không?" Lộc Tiểu Nguyên đột nhiên cười cười.
"Ách. . . Đúng vậy." Huyền Quy Yêu Vương lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Hắn hiện tại tâm can đau đớn, hai chân không tự chủ run rẩy.
Huyền Quy hắn là Yêu Vương trâu bò có số má ở Mộc giới, nhưng mà gặp gỡ Đại Ma Vương Lộc Tiểu Nguyên thì thật sự không nổi lòng phản kháng được a.
Chủ yếu là đánh không lại. Đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Bản thân đánh không lại cẩu tặc Lộc thổ phỉ.
"Vậy ngươi thử tính toán xem, ngươi hôm nay sẽ chết như thế nào." Lộc Tiểu Nguyên cười híp mắt nói.
"Ách, cái này. . ." Huyền Quy Yêu Vương nghẹn lời.
Cái này làm sao tính?
Hắn sao có thể biết được hôm nay bản thân chết kiểu gì?
"Lộc gia, ngài hãy bỏ qua cho ta đi, Huyền Quy ta gần đây ham mê tướng số , đầu óc xảy ra chút vấn đề, tuyệt đối không phải cố ý khiêu khích ngài." Huyền Quy Yêu Vương thần sắc nghiêm túc nói.
"Cái giá để ta bỏ qua cho ngươi là gì?" Lộc Tiểu Nguyên hỏi.
Huyền Quy Yêu Vương âm thầm đau khổ.
Nội tâm của hắn thở dài.
Bản thân tìm chết, tự nhiên phải trả cái giá đắt.
Dù sao cẩu tặc Lộc thổ phỉ đã tới cửa bái phóng, tổn thất nhất định là có, không thể tránh khỏi.
"Lộc gia, đều ở đây ." Huyền Quy Yêu Vương lấy ra không gian giới chỉ của mình , đưa cho Lộc Tiểu Nguyên.
Lộc Tiểu Nguyên nhận lấy, sau đó phân ra một tia thần niệm dò xét vào trong.
Một lát sau, nàng nhíu mày.
"Lộc gia, làm sao vậy?" Huyền Quy Yêu Vương có chút sợ hãi.
Chẳng lẽ cẩu tặc Lộc Ma Vương còn cảm thấy chưa vừa lòng?
"Chuyện gì xảy ra, ngươi không phải là thường xuyên cướp đoạt của Thiên Uyên sao, tại sao nghèo như vậy?" Lộc Tiểu Nguyên cầm lấy không gian giới chỉ, nhìn về phía Huyền Quy, ánh mắt bất thiện.
"Cái gì a!" Huyền Quy lập tức bùng nổ.
"Lộc gia, ngài ngàn vạn lần đừng có nghe tên cẩu tặc Thiên Uyên kia nói nhảm, đầu óc hắn bám toàn cứt đặc, hơn nữa Huyền Quy ta thành thật như vậy, làm sao có thể cướp hắn?" Huyền Quy trừng mắt, nhìn sang Thiên Uyên, có vẻ rất không phục.
"Hả?" Lộc Tiểu Nguyên nhìn về phía Thiên Uyên.
Thiên Uyên Yêu Vương chỉ vào Huyền Quy nói: "Mấy nghìn năm nay, nguơi giả vờ coi bói đến chỗ ta lừa gạt đủ thứ , tổng cộng hơn mười lần, ngươi hiện tại vậy mà quên hết rồi? !"
Huyền Quy Yêu Vương nhìn chằm chằm hắn.
Tên khốn này nói cái gì đó?
Huyền Quy ta mấy nghìn năm nay chỉ đến chỗ ngươi hai lần, tự nhiên sao bây giờ lại thành hơn mười lần rồi?
"Ta cảnh cáo ngươi, có những chuyện không thể nói lung tung." Huyền Quy Yêu Vương sắc mặt âm trầm.
Hắn đã nghĩ kỹ, đợi cẩu tặc Lộc thổ phỉ rời đi, hắn liền trực tiếp đè đầu Thiên Uyên xuống đánh.
Đánh đến khi đối phương chịu phục mới thôi.
"Đây là sự thật." Thiên Uyên Yêu Vương không chút hoang mang nói.
"Chung quy lại, vấn đề chính là vì sao Huyền Quy ngươi nghèo như vậy?" Lộc Tiểu Nguyên quơ quơ không gian giới chỉ trong tay, sau đó hỏi.
"Lộc gia, nhất định là con ba ba này đã cất hết thứ tốt đi rồi!" Thiên Uyên Yêu Vương cười lạnh nói.
"Tuyệt đối không, trong không gian giới chỉ chính là tất cả gia sản của Huyền Quy ta, hôm nay Huyền Quy ta xin lấy đạo tâm ra thề, nếu có lừa gạt, thiên lôi đánh xuống, tu vi vĩnh viễn không thể tiến thêm!" Huyền Quy Yêu Vương sắc mặt hung ác, trực tiếp phát ra lời thề độc.
Ông trời ơi .
Thiên Uyên Yêu Vương sợ đến ngây người.
Đồng thời, hắn cảm thấy Huyền Quy Yêu Vương có thể là thật sự nghèo rớt mùng tơi.
Nếu không Huyền Quy Yêu Vương sao có thể phát ra lời thề độc địa như vậy?
Tu vi không thể tiến thêm, đây là một kiểu thề vô cùng hung ác.
"Ta tin ngươi rồi." Lộc Tiểu Nguyên thấy Huyền Quy Yêu Vương phát ra lời thề độc, sau đó thu không gian giới chỉ vào.
Huyền Quy Yêu Vương ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Nói thật, trong không gian giới chỉ chính là toàn bộ gia sản của hắn.
Từ điểm này , Huyền Quy hắn tuyệt đối không gạt người.
Huyền Quy Yêu Vương nhìn Thiên Uyên Yêu Vương, trong lòng suy nghĩ, phải làm cách nào để trả thù đối phương.
Hắn đột nhiên hỏi: "Lộc gia, Thiên Uyên tên oắt con này có trả ngài phí bảo hộ không?"
Lộc Tiểu Nguyên nghe vậy, lập tức lắc đầu.
"Hắn thật sự quá nghèo, so với ngươi còn nghèo hơn, làm ta xấu hổ không thu của hắn."
Huyền Quy Yêu Vương nghe đến đó, cảm giác không đúng.
Với hiểu biết trước nay của hắn với Thiên Uyên Yêu Vương , Thiên Uyên Yêu Vương cùng chữ nghèo tuyệt đối không có chút quan hệ nào.
Tên kia so với mình còn giàu hơn, nếu không mình tại sao lại đi lừa lọc trộm đồ đạc của hắn.
"Lộc gia, nói với ngài chuyện này." Huyền Quy thần sắc nghiêm túc.
"Ngươi nói đi." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu.
"Thiên Uyên tên oắt con này đầu óc xoay chuyển rất nhanh, nói không chừng đã sớm đem thứ tốt giấu đi, đề nghị của ta , đó chính là để ta tới lục soát một chút." Huyền Quy Yêu Vương nói.
Hay lắm, con ba ba Huyền Quy này.
Ngươi thật khốn nạn, vậy mà dám chơi lão tử một vố như vậy!
Lão tử Thiên Uyên triệt để nhớ kỹ mối hận này rồi.
Thiên Uyên Yêu Vương ở trong nội tâm tức giận vô cùng.
"Được." Lộc Tiểu Nguyên suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.
Huyền Quy Yêu Vương thu vào pháp trượng cùng cái mai rùa nhỏ, sau đó xoa xoa tay, cười híp mắt đi về hướng Thiên Uyên Yêu Vương.
"Ngươi đừng có sờ linh tinh trên người lão tử!" Thiên Uyên Yêu Vương gầm nhẹ.
"Ai nha, Thiên Uyên, ngươi không cần khẩn trương nha, tuy rằng chúng ta đều tin tưởng ngươi, nhưng có một ít thời điểm khó tránh khỏi sẽ bỏ sót cái gì đó, ta chỉ là tới giúp ngươi tìm tòi một chút." Huyền Quy Yêu Vương cười rất vui vẻ.
Thằng nhãi con, ngươi vậy mà dám mang theo cẩu tặc Lộc thổ phỉ đến cướp lão phu.
Hiện tại lão phu táng gia bại sản rồi, ngươi cũng đừng mong được sống dễ chịu.
Huyền Quy đi tới, đưa tay đè xuống bả vai Thiên Uyên .
Cả hai đối mặt, dùng ánh mắt trao đổi.
Thiên Uyên Yêu Vương: Ngươi tốt nhất là đừng có nhúc nhích, bằng không đợi cẩu tặc Lộc thổ phỉ đi rồi, lão tử liều mạng với ngươi.
Huyền Quy Yêu Vương: Người nào sợ người nào, đều do ngươi bẫy lão tử trước.
Thiên Uyên Yêu Vương: Hay lắm con ba ba kia, lão tử Thiên Uyên cả đời này không đội trời chung với ngươi.
Huyền Quy Yêu Vương: Vậy sao, thật đúng là cám ơn ngươi.
Ánh mắt trao đổi chấm dứt, Huyền Quy Yêu Vương bắt đầu thò tay lục lọi trên người Thiên Uyên Yêu Vương .
Thiên Uyên Yêu Vương cảm giác toàn thân không được tự nhiên, không ngừng giãy dụa.
Đột nhiên, bàn tay lục lọi của Huyền Quy Yêu Vương ngừng lại, hắn cười híp mắt nhìn Thiên Uyên Yêu Vương.
Thiên Uyên Yêu Vương cũng nhìn hắn.
Cả hai tiếp tục trao đổi ánh mắt.
Huyền Quy Yêu Vương: Hay lắm thằng nhãi con , ẩn giấu không ít thứ tốt a.