Chương 130: Chuẩn bị tìm khe suối bế quan (2)
Sau đó, Lộc Tiểu Nguyên thả Chu Diệp từ trên không trung xuống.
Chu Diệp phản ứng rất nhanh, huyền đan bộc phát lực lượng bên trong, hóa làm một đạo ánh sáng xanh rơi xuống đất.
Lộc Tiểu Nguyên cùng Bạch Hổ Yêu Vương đang ở nơi quá cao , dù Chu Diệp có tốc độ thật nhanh, cũng phải dùng nửa khắc đồng hồ mới an toàn rơi xuống đất.
"Tiểu thảo tinh?" Trên mặt đất, Kim Tiểu Nhị hơi kinh ngạc.
"Ừm." Chu Diệp lên tiếng.
"Tình huống như thế nào?" Kim Tiểu Nhị có chút hiếu kỳ mà hỏi .
Trong lòng của hắn không có một chút lo lắng nào, hắn rất tín nhiệm thực lực của Lộc lão đại.
"Còn chưa triệt để đánh nhau đâu, đang cãi cọ đấu võ mồm." Chu Diệp hồi đáp.
"Nha." Kim Tiểu Nhị gật đầu.
Khi bọn hắn còn đang nói chuyện trên trời dưới đất, trên bầu trời truyền ra từng tiếng nổ vang.
Sau đó, toàn bộ bầu trời cũng âm u lại.
Thỉnh thoảng có thể thấy được một cái hư ảnh đầu hổ to lớn cùng thần quang bảy màu tranh nhau phát sáng.
"Đây là triệt để đánh nhau a." Kim Tiểu Nhị cảm thán.
Đại lão vật lộn, quả nhiên vô cùng kinh khủng.
. . .
"Ta cứ ở chỗ này chờ đợi?" Chu Diệp nằm ở trên ngọn núi, nghiêng người sang hỏi Kim Tiểu Nhị đã biến thành hình người.
"Nếu không chờ vậy chúng ta còn đi tham chiến hay sao?" Kim Tiểu Nhị hỏi lại.
"Ta chỉ là muốn tìm một ít chuyện để làm, nếu không phải thật quá nhàm chán." Chu Diệp thở dài.
"Vậy ngươi tu luyện đi, dù sao bọn hắn đánh nhau cũng cần rất nhiều thời gian mới phân ra thắng bại." Kim Tiểu Nhị đưa ra đề nghị.
"Vậy cũng được ." Chu Diệp đồng ý .
Sau đó, hắn cắm rễ ở trên ngọn núi, bắt đầu tiến vào hình thức tu luyện .
Hổ Khiếu Sơn là lãnh địa của Bạch Hổ Yêu Vương , linh khí tự nhiên là nồng đậm, bất quá không bằng được Thanh Hư Sơn.
Cho nên Chu Diệp tu luyện, cảm thấy tốc độ có chút chậm.
Nhưng dù sao cũng tốt hơn không tu luyện.
. . .
Trên trời cao.
Tình hình chiến đấu kịch liệt.
Cẩu tặc Lộc thổ phỉ cùng Bạch Hổ Yêu Vương nghiêm túc đánh toàn lực, đã thụ thương không ít.
Bạch Hổ Yêu Vương cũng không chịu nổi.
Ngay lúc nãy, hắn mới bị cẩu tặc Lộc thổ phỉ đánh trúng hai quyền, mỗi con mắt ăn một quyền, con mẹ nó cực kì đối xứng.
"Bây giờ kết thúc đi, tiếp tục đánh nữa tất cả mọi người đều không dễ chịu." Bạch Hổ Yêu Vương nhìn chăm chú Lộc Tiểu Nguyên, mở miệng nói .
"Cũng được." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu đồng ý .
Nàng hiện tại triệt để dễ chịu.
Cùng Bạch Hổ Yêu Vương đánh một trận, hơi chiếm thượng phong.
"À mà, chúng ta cũng bị thương rồi, ngươi làm chủ nhân phương viên mấy chục vạn dặm quanh đây, có phải hẳn là nên lấy chút đồ vật ra chiêu đãi ta không?" Lộc Tiểu Nguyên hỏi.
Bạch Hổ Yêu Vương vẻ mặt vặn vẹo.
Nói cái gì đây, làm sao ta nghe không hiểu ?
"Xéo đi! Lộc thổ phỉ ngươi ăn cướp còn dám ăn cướp đến trên đầu Bạch Hổ ta?" Bạch Hổ Yêu Vương không chút khách khí.
"Chỉ đùa một chút thôi." Lộc Tiểu Nguyên khoát tay áo.
Cả ngày không có việc gì, kích thích Bạch Hổ Yêu Vương một chút cũng rất thú vị.
"Không có việc gì cũng không cần cùng bản tọa đùa kiểu này." Bạch Hổ Yêu Vương mở miệng cười lạnh.
"Biết rõ rồi." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu.
Tồn tại đồng cấp với nàng, dù có muốn ăn cướp cũng không được.
Đã như vậy, quên đi.
Sớm chọn tốt mục tiêu kế tiếp là được.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Lộc Tiểu Nguyên cảm giác chuyến đi này vô cùng giá trị a.
Đánh cướp Thiên Uyên, đánh cướp Huyền Quy, hai Yêu Vương này tài phú cộng lại liền giàu hơn Lộc Tiểu Nguyên rồi.
Mấu chốt là, trong không gian giới chỉ của hai đại yêu vương đều chứa thật nhiều thật nhiều linh dược.
Hai người rơi xuống đất.
"Nhanh như vậy đã kết thúc?" Kim Tiểu Nhị hơi kinh ngạc.
Trong tưởng tượng của hắn, loại vật lộn giữa các lão đại này, hẳn phải ba ngày ba đêm mới kết thúc a?
Lúc này mới chưa tới nửa canh giờ , làm sao lại xuống đây rồi?
Kim Tiểu Nhị ở trong lòng suy đoán, chắc hẳn là song phương đã đàm phán tốt.
Hoặc là nói ai cũng không làm gì được ai, chuyện này chỉ có thể dừng lại .
"Cút nhanh lên, ta không muốn nhìn thấy ngươi." Bạch Hổ Yêu Vương nói với Lộc Tiểu Nguyên một câu, sau đó đi về chỗ sâu trong Hổ Khiếu Sơn.
"Ta lần sau vẫn sẽ đến thăm ngươi." Lộc Tiểu Nguyên hô lên với Bạch Hổ Yêu Vương hô.
Bạch Hổ Yêu Vương lảo đảo một cái suýt nữa ngã sấp xuống.
Nó bước chân nhanh hơn.
Nó quyết định tìm một khe suối bế quan, không đến Đế Cảnh thì tuyệt đối không ra.
"Kết thúc rồi sao?"
Chu Diệp từ trong tu luyện tỉnh lại, nhìn Lộc Tiểu Nguyên trước mặt, có chút mờ mịt hỏi.
Hắn cảm giác mình còn chưa tu luyện được bao lâu.
Lúc này mới một lát, làm sao lại kết thúc rồi.
"Đúng a." Lộc Tiểu Nguyên gật đầu.
"Ừm, vậy được, đi bái phỏng kẻ kế tiếp sao?" Chu Diệp nhổ rễ lên, sau đó hỏi.
"Không được."
Lộc Tiểu Nguyên lắc đầu.
"Thiên Uyên cùng Huyền Quy có tài phú đã rất nhiều, mục đích lần này cũng đạt tới, chúng ta đi về là được rồi." Lộc Tiểu Nguyên vừa cười vừa nói.
"Vậy cũng được." Chu Diệp gật đầu.
Kim Tiểu Nhị nghĩ lại, kỳ thật trở về cũng rất tốt.
Mỗi một Yêu Vương đỉnh cao đều có lãnh địa cách xa nhau mấy chục vạn dặm trở lên, thậm chí có khi lên tới trăm vạn dặm, thực sự quá xa.
Chớ nhìn bộ dáng hắn rất nhẹ nhõm , kỳ thật trên tinh thần vẫn có chút mệt nhọc.
"Đi, Tiểu Nhị, chúng ta đi thẳng về." Lộc Tiểu Nguyên cầm lên Chu Diệp, sau đó nói với Kim Tiểu Nhị.
"Đi." Kim Tiểu Nhị gật đầu.
Hắn biến trở về chân thân, triển khai hai cánh.
Lộc Tiểu Nguyên nhảy tới trên lưng Kim Tiểu Nhị , sau đó nói : "Ngươi biết đường không?"
"Không biết a." Kim Tiểu Nhị lắc đầu.
Nơi này phải cách Thanh Hư Sơn tới tầm bốn trăm năm trăm vạn dặm, vấn đề mấu chốt nhất là hắn căn bản tìm không thấy phương hướng.
"Hướng bên kia đi." Lộc Tiểu Nguyên chỉ về phía đông.
"Được rồi." Kim Tiểu Nhị gật đầu, sau đó vỗ cánh bay lên.
Chỗ sâu trong Hổ Khiếu Sơn .
Cảm thụ được Lộc Tiểu Nguyên rời đi , Bạch Hổ cười lạnh.
"Lộc thổ phỉ ngươi chờ xem."
"Chờ Bạch Hổ ta bế quan xưng đế xong sẽ tới tìm ngươi gây phiền phức. . ."
. . .
"Tiểu Nhị, kỳ thật trở về không cần nhanh như vậy, chậm một chút cũng được." Lộc Tiểu Nguyên nói với Kim Tiểu Nhị.
"Được rồi, Lộc gia." Kim Tiểu Nhị nghe vậy, chậm rãi giảm xuống tốc độ.
Thế nhưng tốc độ này đối với với Chu Diệp mà nói, không có gì khác biệt.
Cũng chỉ là phong cảnh dọc đường hơi rõ ràng hơn một chút .
Đã không có cảnh sắc gì để xem, Chu Diệp dứt khoát bắt đầu tu luyện.
Kim Tiểu Nhị phi hành, có lồng năng lượng bảo hộ.
Ở chỗ chân thân của hắn, không khí lưu động rất chậm, linh khí cũng không chịu ảnh hưởng.
Nguyên nhân chính vì như thế, Chu Diệp mới có thể tu luyện.
Nếu không tốc độ quá nhanh, Chu Diệp căn bản hấp thu không được nửa điểm linh khí.
Vì tăng tốc tu luyện một chút, Chu Diệp còn mở ra kỹ năng Chuyển Hóa.
Lúc tu luyện, hai mảnh thảo diệp tự mình hô hấp, phun ra linh khí tinh thuần, trong nháy mắt lại bị hấp thu trở về.
Tổng thể mà nói, tăng lên hai thành tốc độ tu luyện.
Lộc Tiểu Nguyên một mực quan sát Chu Diệp.
Nói lời thật, nàng sống mười vạn năm, nhưng chưa từng gặp qua loại thảo tinh giống Chu Diệp .
Một giống loài rất hiếm lạ a.
Trong ý nghĩ của nàng , có thể là thảo tinh đến phẩm giai hoặc cảnh giới nhất định, liền có kỹ năng này ?
Thế nhưng thảo tinh trưởng thành ở Mộc giới là tồn tại phượng mao lân giác, căn bản không có mấy cái.
Cái này cũng làm Lộc Tiểu Nguyên căn bản chưa từng gặp qua cây cỏ nào giống Chu Diệp .