Chương 137: Những này thù, nhất định phải báo!
"Thử một lần xem cái Kinh Lôi Kiếm này trâu bò như thế nào."
Chu Diệp ngồi bên trên rễ của gốc cây già.
Hắn nhìn Kinh Lôi Kiếm trên bảng, trong lòng chờ mong cực kì.
"Tăng lên."
Lúc này, Kinh Lôi Kiếm đã nhập môn.
"Tê lạp!"
Trên bầu trời, một đạo kinh lôi nổ lên.
Sau đó, đạo sấm sét này phi thường chuẩn xác đánh trúng cơ thể Chu Diệp.
"Tư tư. . ."
Chu Diệp ngồi bên trên rễ cây già co quắp gần chết.
Nói thật, Chu Diệp hắn hiện tại rất hối hận, con mẹ nó vì sao tự tìm đường chết mà chọn môn kiếm thuật này.
Đây quả thực là tự mình muốn chết.
Cây già muốn khóc.
Chu Diệp ngươi vì sao muốn đối xử với ta như vậy?
Con mẹ nó vì sao nhất định phải ngồi ở bên trên rễ cây của ta?
Cây già ở trong lòng rất ủy khuất.
Nó rất muốn đánh cho Chu Diệp một trận, để tên cỏ tinh này biết cái gì là kính già yêu trẻ.
Trong nháy mắt khi Chu Diệp tăng cấp Kinh Lôi Kiếm, đạo kinh lôi kia đánh trúng Chu Diệp, đồng thời lôi điện cũng truyền đến trên thân gốc cây già.
Loại cảm giác ê ẩm truyền đến, làm cho cây già “dục tiên dục tử”.
Con mẹ nó lá cây cũng rơi xuống một đống lớn.
"A. . ."
Toàn thân Chu Diệp không còn lực lượng, nằm ở bên trên rễ của gốc cây già .
Chân thân của hắn vẫn còn có điện quang quấn quanh.
Môn Kinh Lôi Kiếm này, bá đạo mười phần.
"Thoải mái, thật là thoải mái. . ."
Chu Diệp muốn khóc.
Hắn hiện tại toàn thân không còn lực lượng, muốn đứng lên cũng không nổi.
Trong sân, Thanh Đế lão đại cùng Kim Tam Thập Lục đang đánh cờ cũng phải ngây người.
"Kiếm thuật Địa cấp đỉnh phong, cứ như vậy nhập môn rồi?" Kim Tam Thập Lục trừng to mắt, không thể tin nổi.
"Tư chất của đế cảnh nha, rất bình thường." Thanh Đế lão đại rất bình tĩnh.
Thế nhưng ở trong lòng, thật ra cảm giác rất rung động.
Kiếm thuật địa cấp đỉnh phong, nói nhập môn liền nhập môn, cái này con mẹ nó có chút kinh khủng.
Hắn cảm giác, thanh danh của mình có thể phải dựa vào tiểu thảo tinh để vãn hồi.
Về sau đi ra bên ngoài, đạo hữu đồng cấp gặp được hắn khẳng định đều sẽ tán thưởng: Thanh Đế a, ngươi dạy được một hảo đồ đệ . .
"Lợi hại." Kim Tam Thập Lục đã không biết nên nói cái gì.
Nàng nghĩ một chút, sau đó nói : "Nếu như ta không nhìn lầm, tiểu thảo tinh hẳn chính là tu luyện Tinh Quang Hóa Quyết a?"
"Đúng." Thanh Đế lão đại gật đầu.
"Tâm pháp Thiên cấp lại còn viên mãn. . ." Kim Tam Thập Lục hít sâu một hơi.
"Ừm, cũng tạm được ." Thanh Đế lão đại sắc mặt lạnh nhạt gật đầu.
Kim Tam Thập Lục nhìn hắn, luôn cảm giác được một cỗ khí tức bá đạo nhàn nhạt đánh tới, muốn cản cũng cản không nổi.
"Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta." Thanh Đế lão đại đánh xuống một con cờ, sau đó thúc giục : "Ngươi nhanh lên, hai ngày nay ngươi đã thua ba trăm sáu mươi lăm trận."
"Ngươi. . ."
Kim Tam Thập Lục hít sâu một hơi, bầu ngực kịch liệt lên xuống.
Nàng rất tức giận.
Hai ngày nay vậy mà không thắng được Thanh Đế một ván nào.
Chẳng lẽ kỹ năng đánh cờ của mình cùi bắp đến vậy hay sao?
Mấy ngày hôm nay, thỉnh thoảng Kim Tam Thập Lục thật sự rất hoài nghi trí thông minh của mình.
. . .
Sau nửa ngày.
Chu Diệp rốt cục khôi phục được một chút khí lực .
Loại cảm giác toàn thân xụi lơ kia, thực sự quá mức kinh khủng.
Làm hắn không có chút cảm giác an toàn nào.
Hiện tại tốt hơn rồi, hắn chậm rãi chống lá cỏ ngồi xuống.
"Hô. . ."
Thở dài ra một hơi, Chu Diệp bắt đầu nghiên cứu Kinh Lôi Kiếm.
Hắn hiện tại cảm giác huyền đan của mình có lôi điện quấn quanh, khi mình đang đung đưa liền có thể chém ra một đạo lôi điện kiếm quang.
Lực công kích hẳn là phi thường mạnh.
"Thử một chút?"
Chu Diệp đứng lên, sau đó điều động lực lượng trong huyền đan.
Lực lượng trong chân thân được sử dụng, làm toàn thân Chu Diệp cũng hiện đầy điện quang nhỏ bé.
Giờ phút này, Chu Diệp hắn chính là gốc cỏ chói mắt nhất trong phương viên vạn dặm quanh đây.
Lấy Thân Hóa Kiếm được sử dụng.
"Xẹt!"
Chu Diệp đung đưa lá cỏ, chém xuống một nhát.
Sau đó, một đạo kiếm quang hình bán nguyệt dài nửa trượng chém ra, một cái chớp mắt đã biến mất không thấy.
Kiếm quang có tốc độ bay cực nhanh, suýt nữa làm cho thần niệm của Chu Diệp cũng không đuổi kịp.
Đạo kiếm quang có tốc độ thật có mấy phần giống như là sấm sét thật sự.
Một cái chớp mắt, liền không còn hình bóng.
"Trâu bò."
Chu Diệp chỉ muốn nói hai chữ này.
Trừ từ này ra, hắn tìm không ra từ khác để hình dung .
Ngay vừa rồi, hắn đem một tia thần niệm bao bọc lấy kiếm quang, cảm nhận được bên trong kiếm quang ẩn giấu lực lượng lôi điện cường đại.
Nếu một đạo kiếm quang như vậy chém lên thân thể sinh linh, vậy hẳn sẽ giật cho đối phương run rẩy a?
Chu Diệp ở trong lòng nghĩ lại.
Hắn nghĩ tới hai loại khả năng.
Nếu cảnh giới nhục thân của đối phương không cao, như vậy một đạo kiếm quang liền có thể chém đối phương thành hai nửa.
Nếu như cảnh giới nhục thân của đối phương đủ cao, đồng thời thực lực mạnh mẽ có thể ngăn cản kiếm quang, vậy lực lượng lôi hệ liền có thể làm đối phương tê liệt.
Nghĩ như vậy, Kinh Lôi Kiếm thật sự quá bá đạo.
Hơn nữa, đây mới là Kinh Lôi Kiếm cấp độ nhập môn mà thôi.
Nếu là viên mãn . . .
Chu Diệp tưởng tượng , vào một ngày nào đó, bản thân mình chém ra một đạo kiếm quang.
Bên trên kiếm quang kia có điện quang lấp lóe, đánh vào trên người địch nhân , liền trực tiếp nổ tung, giật cho địch nhân toàn thân run rẩy, muốn ngừng mà không được.
Đến lúc đó, lại phối hợp Thối Pháp Của Người Vô Danh.
Chu Diệp hắn trực tiếp nhảy lên, đá một cước lên thẳng mặt đối phương.
Cảnh tượng kia, thực sự quá đẹp mắt, làm Chu Diệp cũng không tự giác đắm chìm vào trong đó.
Một lúc sau.
Chu Diệp tỉnh táo lại.
Hắn lại ngồi bên trên rễ của gốc cây già, bắt đầu điều động lực lượng bên trong huyền đan.
Huyền đan bây giờ tràn đầy lực lượng lôi hệ , từ bên trong huyền đan, một cỗ lực lượng lôi hệ khiến cho người khác muốn nhũn ra bao phủ thân thể Chu Diệp.
Làm chủ nhân của luồng sức mạnh này, Chu Diệp không bị ảnh hưởng chút nào, chỉ là cảm giác thật thoải mái.
Nhưng mà đối với gốc cây già, thì tình huống hoàn toàn ngược lại.
Nó ở trong lòng hoài nghi, kỳ thật Chu Diệp chính là cố ý chỉnh nó.
Mẹ nó.
Có chút quá phận rồi!
Cây già lay động tán cây, bốc lên khói trắng.
Nó sắp khóc rồi.
Nói cho cùng, cây già nó chỉ là một gốc cây bình thường a!
Mạng dài thì con mẹ nó không sai, thế nhưng nó cực kỳ bình thường, tùy tiện một người nào đến cũng có thể chặt đứt .
"Có mùi gì ấy nhỉ?"
Chu Diệp nghi hoặc.
Hắn rất mẫn cảm, hắn ngửi được mùi khét, phảng phất như là có đồ vật gì đó đang bốc cháy .
Hắn phân ra một tia thần niệm, đảo qua xung quanh.
Rốt cục, phát hiện đầu nguồn của mùi khét.
Là tán cây của gốc cây già.
"Sao ngươi lại bị đốt cháy rồi?" Chu Diệp có chút mờ mịt hỏi.
Cây già: ". . ."
Nếu như cây già nó có tu vi, giờ phút này không cần phải nói, lập tức phải dạy cho tên khốn Chu Diệp này một bài học về cách làm cỏ.
"Ai."
Chu Diệp thở dài.
Hắn có chút minh bạch.
Cây già bị đốt cháy hẳn là do điện quang của mình.
"Thật có lỗi."
Làm một thảo tinh có tố chất, cần phải xin lỗi trước.
Thế nhưng mà cây già muốn chửi chết mẹ hắn.
Động tác có thể nhanh lên hay không, con mẹ nó ta sắp ngỏm rồi!
Chu Diệp bay lên, đáp tới tán cây của cây già.
Hắn phóng xuất ra thanh quang, lực lượng cường đại bắt đầu dập tắt hỏa diễm trên tán cây.
Chỉ một lát sau, hỏa diễm liền biến mất.
Sau đó, Chu Diệp bắt đầu dùng huyền khí trị liệu cho cây già.
Bởi vì thương thế căn bản cũng không nặng , nên cây già rất nhanh liền khôi phục như lúc ban đầu.
"Tốt!"
Chu Diệp nhảy xuống, đứng trên rễ của gốc cây già.
"Lần này là do Chu Diệp ta không chú ý, bằng vào giao tình giữa hai ta, cây già ngươi cứ tin tưởng Chu Diệp ta, ta tuyệt đối không phải cố ý." Ngữ khí của Chu Diệp tràn đầy chân thành.
Xác thực, Chu Diệp hắn hoàn toàn không phải cố ý.
Nhưng mà cây già không phục.
Con mẹ nó.
Chu Diệp ngươi khi dễ lão thụ ta bao nhiêu lần, chẳng lẽ trong lòng không có chút tự hiểu lấy.
Cây già âm thầm mang thù.
Nó thề, những thù hận này, nhất định phải báo.