Chương 150: Chia bảy ba
"Ngươi tại sao hèn nhét như vậy a?" Chu Diệp vừa chuẩn bị chém xuống một đạo kiếm quang, trực tiếp lấy tư thế bá đạo đè băng mãng xà xuống đất.
Thế nhưng , sau khi hắn nghe được băng mãng xà nói vậy, liền cảm giác có chút khó xuống tay.
"Đại ca, ta thật sự đánh không lại ngươi a." Băng mãng xà hiện tại rất chịu phục rồi.
Bởi vì lợi dụng huyền khí chữa thương , nên thương thế trên người thoạt nhìn cũng không phải đặc biệt nặng, thế nhưng nó phát hiện mình thật sự đánh không lại cây cỏ tinh này.
Thứ nhất, lực lượng trong huyền đan đã sớm tiêu hao hơn phân nửa, thứ hai là nó thật sự bị Chu Diệp đánh phục rồi.
Chu Diệp nhìn băng mãng xà.
"Tất cả mọi người đều là Siêu Phàm cảnh trung kỳ, ngươi tại sao lại không có lòng tin như vậy?"
Băng mãng xà nghe lời này, trong nội tâm căn bản không nổi lên được phẫn nộ.
Nó yếu ớt nói: "Đại ca, tuy rằng chúng ta đều là Siêu Phàm cảnh trung kỳ, thế nhưng đại ca ngươi có thực lực quá mạnh, có thể so với Siêu Phàm cảnh hậu kỳ a."
Chu Diệp nghe như thế, cảm giác thật thoải mái.
Cái vỗ mông ngựa này, đánh rất đúng chỗ.
(vỗ mông ngựa:nịnh hót)
"Phải không?" Chu Diệp có chút không tin.
Nói thật, hắn cảm giác được băng mãng xà đánh nhau với hắn chưa dùng hết toàn lực.
Hắn thật sự có chút hoài nghi.
"Ta lấy đạo tâm ra thề, nếu như ta hôm nay nói dối, vậy lập tức trời đánh xuống ngũ lôi, không còn cơ hội tiếp tục chuyển thế ." Băng mãng xà rất chân thành, trực tiếp phát ra lời thề độc.
Lần này, Chu Diệp yên tâm.
Nguyên lai Chu Diệp hắn trâu bò như vậy .
Trước kia tại sao lại không phát hiện ?
Quả nhiên, sau khi trên người có lôi điện quấn thân, thì rất nhiều ưu điểm ẩn giấu cũng lộ ra.
Chu Diệp ở trong nội tâm thở dài.
Làm một cây cỏ tinh, bản thân không khỏi quá mức ưu tú rồi.
Băng mãng xà nhìn hắn, nếu như biết rõ suy nghĩ trong lòng Chu Diệp, vậy khẳng định sẽ thầm nói tục rồi.
Chuyện gì đây, tại sao trên đời lại có kẻ không biết xấu hổ như vậy?
"Được rồi, thương thế của ngươi như thế nào ?" Chu Diệp bỗng nhúc nhích lá cỏ, thuận miệng hỏi.
"Cũng tạm được." Băng mãng xà hồi đáp.
Nó ở trong lòng có chút ưu thương.
Nó cảm giác, nếu không phải vừa rồi cầu xin tha thứ nhanh , vậy mình bây giờ đã ly khai cái thế giới xinh đẹp này rồi.
"Vậy là tốt rồi." Chu Diệp nhìn nó từ trên xuống dưới .
Sau đó, hắn hỏi: "Gốc linh dược kia là của ngươi à?"
Linh dược kia có bộ dáng rất tương xứng với băng mãng xà .
Chu Diệp còn tưởng là vô chủ, đâu biết được nó là của băng mãng xà .
Bất quá sự tình cũng đã làm rồi, hối hận cũng vô ích.
Hơn nữa, Chu Diệp hắn căn bản cũng không hối hận.
"Đúng vậy a, đó là linh dược ta dốc lòng chiếu cố nhiều năm ." Băng mãng xà hồi đáp, một đôi đồng tử dựng thẳng lạnh như băng toát ra bi thương.
"Ta tưởng rằng vô chủ, sau đó thì . . . Ngươi hiểu ý tứ của ta đi?" Chu Diệp suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng hỏi.
Nói thật, nếu băng mãng xà kiên cường một chút, Chu Diệp hắn đã không nói mấy lời này.
Thế nhưng băng mãng xà có chút làm cho hắn thất vọng , cứ mềm nhũn ra như bún.
"Ta hiểu rồi." Băng mãng xà gật đầu, sau đó cố nở ra một nụ cười gượng ép.
"Gốc linh dược kia có thể được đại ca hấp thu, đó là phúc phần của nó a." Băng mãng xà nói đến đây , cảm giác tim mình đang rỉ máu.
Chu Diệp nghe xong, có chút kinh ngạc.
Bây giờ sinh linh đều biết nói chuyện như vậy sao?
Không thể tưởng tượng nổi.
"Vốn dĩ, lần đầu nhìn thấy ngươi , ý nghĩ của ta là chuẩn bị ăn cướp ngươi." Chu Diệp nói , ngữ khí rất nghiêm túc.
Băng mãng xà hơi nheo mắt lại, trong lòng nặng nề.
Nó hiện tại đã làm tốt chuẩn bị táng gia bại sản .
Từ Siêu Phàm trở lên, cái gọi là trò chơi thổ phỉ , nó cũng có hiểu biết .
Chính nó cũng từng làm chuyện này, không thể tưởng tượng được, hôm nay bản thân sẽ phải táng gia bại sản .
Quả nhiên là dòng đời luân chuyển.
"Đại ca, ngài đừng nói nữa, ta đi lấy cho ngài liền." Băng mãng xà thở dài.
Nó vừa mới chuẩn bị quay người đi vào trong dòng sông.
"Đợi một chút, ý tứ của ta không phải như vậy." Chu Diệp vội vàng gọi lại .
"Đại ca ngài muốn làm gì?" Băng mãng xà cẩn thận hỏi.
Nó hiện tại có chút không hiểu thấu cây cỏ tinh này.
Muốn làm gì, nói thẳng không phải tốt rồi à, còn quanh co lòng vòng làm gì.
"Ta chỉ là muốn nói với ngươi suy nghĩ của ta." Chu Diệp nhìn về phía băng mãng xà, rồi nói : "Kỳ thật , ta chỉ là muốn cùng ngươi đánh một trận."
"Đại ca, ngươi lấy tài sản của ta là được rồi, cần gì phải đánh nhau cho nhọc sức?" Băng mãng xà ở trong nội tâm cảm thấy phức tạp.
Đánh, bản thân khẳng định đánh không lại.
Hơn nữa bây giờ nó vẫn còn mang theo tổn thương.
"Ta nói thẳng nhé, tài sản của ngươi ta không cần, ta hôm nay cũng không đánh ngươi nữa." Chu Diệp cảm giác có chút đau đầu.
Chu Diệp hắn quyết định nói thẳng, nói cho rõ ràng .
"Ta chỉ muốn hỏi, địa phương nào quanh đây có sinh linh Siêu Phàm cảnh , ta muốn đi đánh với hắn một trận, thuận tiện chiếm lấy một ít tài sản."
Băng mãng xà nghe xong, lập tức hiểu được.
Bất quá nó cũng có chút không yên lòng.
"Đại ca, ngài thực không quan tâm tài sản của ta?"
Chu Diệp nhìn nó, cảm giác đối phương tựa hồ cảm thấy lời của mình không thể tin.
Hắn nói thẳng: "Không cần."
"Hô. . ." Băng mãng xà ở trong nội tâm nhẹ nhàng thở ra.
Bản thân vốn đã đủ nghèo rồi, nếu mà táng gia bại sản, vậy cuộc sống càng không dễ chịu.
Bây giờ, có thể bảo vệ tài sản của mình, vậy rất thoải mái.
Băng mãng xà cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Đại ca ngài thật sự muốn đi tìm Siêu Phàm cảnh khác để đánh nhau sao?"
"Đúng vậy." Chu Diệp trả lời,rồi nói : "Ngươi cũng là Siêu Phàm cảnh, chắc hẳn phải biết địa phương nào còn có sinh linh Siêu Phàm cảnh khác đúng không?"
"Cái này thì đúng là biết rõ." Băng mãng xà chậm rãi gật đầu.
Siêu Phàm cảnh có sức chiến đấu rất mạnh, vì vậy băng mãng xà cũng là bá chủ phạm vi trăm dặm .
Mặc dù gọi là bá chủ thì có chút quá mức, nhưng mà trong phương viên trăm dặm quanh đây, đúng là băng mãng xà nó cường đại nhất.
Về tin tức của sinh linh Siêu Phàm cảnh khác, nó tự nhiên cũng biết rõ .
"Tại phương hướng kia, có một con độc nhãn lang, là Siêu Phàm cảnh hậu kỳ, ta đánh không lại." Băng mãng xà nâng lên cái đuôi của mình, chỉ vào phương xa.
"A? Ngươi từng bị bắt nạt sỉ nhục?" Chu Diệp có chút tò mò.
Câu hỏi của hắn đã đánh thẳng vào chỗ đau.
Băng mãng xà cảm giác rất khó chịu, nhớ lại một ít chuyện không tốt.
"Ài, nhớ ngày đó ta còn là Siêu Phàm cảnh sơ kỳ , con độc nhãn lang kia đã là đã Siêu Phàm trung kỳ, bởi vì thường xuyên đến bờ sông uống nước, vì vậy rất dễ dàng có thể chạm mặt."
"Tên kia thường xuyên ở bờ sông để ý ta, chỉ cần ta vừa ló đầu ra liền lấy móng vuốt đánh ta." Băng mãng xà thở dài.
Giọng nói kia, làm cho người nghe cảm giác nó thật đáng thương.
"Ta giúp ngươi báo thù!" Chu Diệp lúc này nói.
Hắn cảm giác, bản thân đã tìm được một con đường sáng.
Trực tiếp tới cửa khô máu với các sinh linh khác, nếu vô cớ xuất binh, kiểu gì cũng cảm giác trong nội tâm có chút băn khoăn.
Như vậy hiện tại có hai con đường sáng bày ở trước mặt.
Đầu tiên là trực tiếp bẫy đối phương, làm cho đối phương công kích bản thân, như vậy bản thân có lý do phản kích, lúc làm thổ phỉ cũng không có bất kỳ áp lực tâm lý nào.
Thứ hai chính là giúp người khác tìm lại công lý.
Hắn nghĩ rằng, nếu như mang theo băng mãng xà cùng đi tìm con độc nhãn lang kia, trực tiếp khô máu với đối phương, lại lấy cớ rằng mình là bằng hữu của băng mãng xà, hôm nay Chu Diệp hắn mang theo băng mãng xà chính là đến báo thù .
Càng nghĩ, Chu Diệp càng cảm thấy làm như vậy tựa hồ rất tốt.
Ý tưởng này, thật sự quá khéo.
Chu Diệp hắn đôi khi cũng có chút buồn bực, vì sao bản thân cơ trí như thế chứ.
"A?"
Băng mãng xà có chút ngây người.
Giúp mình báo thù?
Nó có chút nhìn không thấu suy nghĩ của cỏ tinh đại ca này.