Chương 149: Mẹ nó cho ngài dập đầu
Băng mãng xà nhìn mà ngây ngẩn cả người.
Cỏ tinh này. . . Còn biết công phu sao?
"Vèo!"
Chu Diệp thừa dịp băng mãng xà còn đang sững sờ, đi thẳng tới trước mặt của đối phương , sau đó nâng lên rễ cây đá tới đầu của băng mãng xà.
"Phanh!"
Một cước này, trực tiếp đá vào cằm băng mãng xà , làm cho cái miệng đang hơi há ra của băng mãng xà trực tiếp khép lại.
Băng mãng xà giờ mới phản ứng lại, lúc này dùng chiêu mãng xà vẫy đuôi.
"HƯU...U...U. . ."
Cái đuôi tráng kiện làm cho không khí sinh ra tiếng xé gió.
Chu Diệp giờ phút này cảm giác hình thể nhỏ bé của mình quá tốt rồi, tùy tiện động một cái, liền có thể tránh né cái đuôi của băng mãng xà đánh tới.
"Oanh!"
Chu Diệp nắm lấy cơ hội, rễ cây chợt mãnh liệt đá vào bụng của băng mãng xà .
Một cước này, lực lượng rất mạnh.
Đồng thời, tu vi thân thể của Chu Diệp cũng rất cao, lực lượng cơ bắp cường đại cộng thêm huyền khí bộc phát, làm cho Chu Diệp tung một cước liền đá băng mãng xà ngã rầm xuống mặt đất.
"Phanh!"
Băng mãng xà rơi xuống đất, lập tức bụi mù tung bay.
Bụi mù ngăn cản ánh mắt, làm cho người ta thấy không rõ tình huống bên trong.
Bất quá Chu Diệp dùng thần niệm quét qua, phát hiện không thấy thân ảnh băng mãng xà đâu.
"Không đúng."
Chu Diệp lập tức quay người, thấy được băng mãng xà vết thương chồng chất ở sau lưng mình đang quất cái đuôi tới.
"Cạch!"
Cái đuôi tráng kiện của băng mãng xà lần đầu tiên đánh trúng được Chu Diệp.
Cảm thụ được lực lượng cường đại truyền đến, Chu Diệp thấy chân thân của mình hình như sắp bị vỡ nát rồi.
Lá cỏ bên trái của hắn gắt gao quấn quanh linh dược, sau đó mượn lực lượng đánh tới của cái đuôi mãng xà bay xuống phía dưới.
Nhờ vậy, lực lượng cường đại bị triệt tiêu đi rất nhiều, Chu Diệp cũng an toàn tiếp đất.
"Khô máu a." Chu Diệp phách lối nhìn về phía băng mãng xà đang ở giữa không trung, lay động một nhánh cỏ, giống như con người dùng ngón tay ngoắc ngoắc vậy.
"Cuồng vọng!"
Băng mãng xà hai mắt phun lửa.
Nó cảm thấy tức điên lên.
Công kích của mình hoặc là bị cỏ tinh này hóa giải, hoặc là không cách nào có hiệu lực.
Con mẹ nó, tình huống như vậy thì chơi như thế nào nữa?
Băng mãng xà nhìn linh dược mà Chu Diệp đang ôm lấy, trong mắt hiện lên một tia không muốn.
Nhưng mà nó không muốn tiếp tục đánh nữa.
Tiếp tục đánh cũng không có hiệu quả gì.
Lúc này, băng mãng xà ở trên không trung vẫy đuôi một cái, sau đó bay về phía sông nhỏ.
Chu Diệp đang chuẩn bị phòng ngự công kích tiếp theo của băng mãng xà , nhưng mà động tác của băng mãng xà thật sự làm cho hắn cảm thấy rất ngoài ý muốn.
"Tại sao tự nhiên chạy rồi?" Chu Diệp không nghĩ thông.
Không phải là đang đánh rất vui vẻ sao?
Tại sao tự nhiên quay đầu bỏ đi a?
Chẳng lẽ là nhà ngươi đang bị cháy .
Chu Diệp cảm thấy không thể bỏ qua cho băng mãng xà như vậy.
Hắn thấy, băng mãng xà vẫn rất mạnh đấy.
Bất quá trước đó, Chu Diệp cần phải luyện hóa gốc linh dược này đã.
Cầm theo linh dược , thì phải phân tâm bảo hộ linh dược, làm cho hắn không có biện pháp toàn lực chiến đấu, rất phiền toái.
Thực lực triển khai toàn bộ, thần niệm quét qua chung quanh để bảo đảm an toàn, Chu Diệp bắt đầu luyện hóa linh dược.
Một khắc đồng hồ sau , linh dược luyện hóa hoàn tất, Chu Diệp nhìn về phía băng mãng xà ly khai lúc nãy, đuổi theo.
Hắn hiện tại đang là trạng thái toàn thịnh.
Hắn quyết định, vừa thấy mặt liền cho băng mãng xà ăn một đại chiêu.
Kiếm quang lôi điện dài cả trăm trượng, để xem ngươi có sợ hay không.
. . .
Bên trong dòng sông .
Băng mãng xà đang vẫy vùng thân hình .
Hiện giờ tâm tình của nó thì rất bực bội.
Bản thân nuôi gốc linh dược kia thật nhiều năm, cứ như vậy không còn nữa, hơn nữa trên người còn dính một chút thương thế.
Đặc biệt là bản thân cứng rắn chống đỡ một đạo kiếm quang, suýt nữa đã chặt bản thân ra thành hai.
Con mẹ nó nếu không phải mình có thể chất đặc thù, thì chắc chắn lúc nãy đã chảy máu rồi.
Băng mãng xà càng nghĩ càng giận.
Nó gắng sức điều động năng lượng trong cơ thể, trị liệu thương thế trên người mình .
Theo thời gian trôi qua, thương thế trên người đang không ngừng khôi phục, thế nhưng lực lượng bên trong huyền đan đã tiêu hao hơn phân nửa.
Cũng may là bên trong con sông này không có cường địch nào mạnh mẽ, nếu không băng mãng xà hiện tại sẽ rất khẩn trương về tình huống của mình.
Băng mãng xà triển khai thần niệm, đột nhiên liền phát hiện trên bầu trời có một bóng dáng màu xanh.
Nhìn kỹ.
"Ta đ* m ngươi!"
Băng mãng xà nhanh chóng thu hồi thần niệm, sau đó lẻn vào đáy sông, không nói tiếng nào, động cũng không động đậy một cái.
Trên bầu trời.
Chu Diệp dùng thần niệm quét qua dòng sông.
"Ồ? Mới vừa rồi còn phát hiện thần niệm tên kia, hiện tại làm sao lại không thấy nữa?"
Chu Diệp hiện tại có chút nghi hoặc.
Vừa rồi, hắn phát hiện thần niệm của băng mãng xà đảo qua bản thân.
Vốn đang rất hưng phấn , kết quả lại phát hiện thần niệm của băng mãng xà biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, làm cho hắn không kịp đuổi theo .
Tình huống hiện tại đã có chút lúng túng.
Chu Diệp hắn cũng không biết băng mãng xà ẩn núp ở địa phương nào.
Hắn liên tục dùng thần niệm tìm tòi xung quanh.
Trong lúc đó, hắn phát hiện ở đáy sông có một một thứ gì đó rất giống băng mãng xà.
Dài chừng mười trượng , trên người còn có rất nhiều chỗ sù sì.
Bởi vì đáy sông tương đối sâu, không có ánh sáng , nên Chu Diệp nhìn không rõ.
Nhưng mà theo những gì mà thần niệm phản hồi lại trong đầu hắn, thì món đồ chơi kia chắc hẳn chính là băng mãng xà.
Ở dưới đáy sông .
Băng mãng xà cảm thụ được thần niệm quét qua người mình , không dám động đậy chút nào.
Nó ở trong lòng cầu nguyện.
Gia hỏa này ngàn vạn lần đừng có phát hiện mình.
Ở đáy sông bùn rất mềm, thân hình băng mãng xà dần dần trầm xuống.
Trên bầu trời.
Chu Diệp suy nghĩ một chút, cảm thấy cái đồ vật này có khả năng chính là băng mãng xà.
"Khinh thường không thèm đi ra gặp Chu Diệp ta một lần sao?"
Chu Diệp hiện tại rất không cao hứng.
Cho nên hắn tung ra kiếm chiêu mạnh nhất.
"Bá!"
Kiếm quang dài cả trăm trượng từ phía trên đánh xuống, trực tiếp đánh vào dòng sông .
"Ầm ầm!"
"Rầm rầm. . ."
Kiếm quang xuống đáy sông liền nổ tung.
Ở địa phương kiếm quang nổ tung xuất hiện một cái hố thật lớn.
Bọt nước văng khắp nơi, đồng thời, có rất nhiều con cá bị sóng xung kích ảnh hưởng lan đến mà tử vong rồi bay lên bờ.
Dưới đáy sông.
Tim băng mãng xà đập loạn.
Ngay vừa rồi, nếu không phải nó phản ứng khá nhanh , vậy thì đến cơ hội tim còn đập cũng không còn.
Suýt chút nữa.
"Phanh."
Băng mãng xà từ trong dòng sông bay lên, sau đó không nói hai lời vọt về phía Chu Diệp .
"Đến rất hay!"
Chu Diệp rất hưng phấn.
Hắn hiện tại cảm thấy băng mãng xà này rất có cốt khí, không nói gì đã đánh tới, không hề do dự.
Lúc này, Chu Diệp nhanh chóng tới gần băng mãng xà, sau đó thi triển ra Thối Pháp Của Người Vô Danh.
Thối Pháp Của Người Vô Danh mặc dù không mạnh mẽ bằng Kinh Lôi Kiếm, nhưng mà cũng không kém nhiều lắm.
"Phanh!"
"Mả mẹ nó, ngươi muốn tìm chết à. . ."
Băng mãng xà bị đá một cái vào đầu, hai mắt phóng hỏa, rất tức giận.
"Bốp!"
"Đm, ngươi thực sự nghĩ rằng ta không giết chết được ngươi sao. . ."
Băng mãng xà lại bị đá trúng một cái, cảm giác xương cốt của mình muốn gãy mất.
Nó càng tức giận hơn.
"Rống!"
Băng mãng xà nó cũng không phải là do bùn đất nặn thành, ngược lại tính khí còn rất nóng nảy .
"Hôm nay để cho ngươi nếm thử chiêu thức mạnh nhất của ta!"
Băng mãng xà rống giận, sau đó mở ra cái miệng lớn dính máu.
Trong không khí, nhiệt độ bỗng nhiên hạ thấp.
Đến không khí cũng giống như ngưng tụ thành khối băng .
Lạnh như băng, cảm giác rét xuyên thấu vào xương.
Chu Diệp ở trong nội tâm hoảng sợ.
Kinh khủng như vậy sao?
Vì an toàn của mình, Chu Diệp lúc này chấn động lực lượng trong thân thể, trục xuất hàn khí ra, sau đó nhanh chóng tới gần băng mãng xà, trực tiếp tung một cước lên cằm của đối phương.
"Cạch!"
Một cước này, đánh cho cái miệng đang mở của băng mãng xà bị đóng cụp lại.
"Hừ. . ."
Băng mãng xà phát ra một tiếng rên rỉ, cái mũi phun ra sương mù trắng nồng nặc.
Đầu mũi của nó bị khí tức rét lạnh đóng băng đến cứng ngắc.
"Ba ba ba. . ."
Chu Diệp liên tục đá lên người băng mãng xà .
Băng mãng xà lúc mới đầu còn phẫn nộ, nhưng về sau đã biến thành chịu phục.
Nó mượn lực cú đá của Chu Diệp , trực tiếp bay ngược ra mấy trăm trượng, sau đó lên tiếng cầu xin tha thứ: "Đại ca, ta cầu ngài bỏ qua cho ta đi, con mẹ nó ta xin dập đầu trước mặt ngài. . ."