Chương 154: Ta... Cỏ (2)
Nhưng mà đạo vết thương này lại khiến nó không cách nào sử dụng đuôi đi công kích độc nhãn cự lang nữa.
Không thể sử dụng cái đuôi công kích, như vậy năng lực cận chiến của băng mãng xà đã giảm xuống trên phạm vi lớn.
Về phần cắn tới độc nhãn cự lang.
Vậy rất khó thực hiện được.
Độc nhãn cự lang có tốc độ rất nhanh, rất khó cắn trúng, nói không chừng băng mãng xà còn phải cạp đất.
Hơn nữa, với tốc độ phản ứng của độc nhãn cự lang , có thể trong nháy mắt sắp bị cắn trúng liền nâng lên móng vuốt, vả lệch mồm băng mãng xà nó .
Như vậy quá nguy hiểm.
Ngay khi băng mãng xà đang ở trong nội tâm suy tính , lập tức có tiếng xé gió truyền tới.
"Bá!"
Kiếm quang đánh tới, chém trúng cơ thể của độc nhãn cự lang .
Một đạo kiếm quang cộng thêm lực lượng lôi hệ làm cho tốc độ của độc nhãn cự lang vừa bị ảnh hưởng lại giảm sâu nữa.
Băng mãng xà tìm đúng cơ hội, mở ra miệng lớn dính máu.
"Phốc. . ."
Nó không đi cắn độc nhãn cự lang.
Trong miệng nó phun ra hàn khí thấu xương lạnh như băng.
Những luồng hàn khí này, làm cho hành động của độc nhãn cự lang trở nên càng thêm chậm chạp, so với trạng thái toàn thịnh phải giảm bớt một nửa!
"Vèo!"
Chu Diệp bay vọt tới, sau đó nâng lên rễ cây.
"Bụp!"
Hắn tung một cước đá vào hông của độc nhãn cự lang .
"Oanh!"
Chu Diệp vốn có cảnh giới nhục thân không thấp, lại tăng thêm Thối Pháp Của Người Vô Danh có tốc độ cực nhanh, một cước này trực tiếp đá cho độc nhãn cự lang bị bay ngược ra, liên tiếp đánh gãy từng cây đại thụ.
"Phanh!"
Cuối cùng, độc nhãn cự lang đụng vào ngọn núi, từng tảng đá từ trên ngọn núi lăn xuống, đập vào thân thể độc nhãn cự lang .
Bụi mù bay lên, tình huống không rõ.
Thảo Mãng Anh Hùng nhìn nhau một phen, cũng không dám tùy tiện sử dụng thần niệm đi dò xét.
"Hưu...hưu... —— "
Chu Diệp lay động chân thân, hai đạo kiếm quang chém ra, đánh vào vị trí vừa rồi của độc nhãn cự lang .
Kiếm quang bạo tạc nổ tung, Chu Diệp để ý nghe kĩ thanh âm, liền phát hiện không đúng.
"Cẩn thận!" Chu Diệp lên tiếng nhắc nhở băng mãng xà.
Băng mãng xà làm hô hấp chậm lại, quan sát trái phải, muốn tìm ra vị trí của độc nhãn cự lang .
"Vèo!"
"Tới rồi!" Chu Diệp lên tiếng nhắc nhở.
Bên trong bụi mù, một đạo tàn ảnh màu xám xuất hiện.
Sau đó, sáu đạo ánh sáng huyết sắc đánh về phía băng mãng xà.
Trừ cái đó ra, thần niệm cường hãn cũng bao phủ thân thể băng mãng xà .
"Hí...iiiiii. . ."
Băng mãng xà bị đau, đầu cứ như bị búa tạ đánh trúng , nó té trên mặt đất lăn đi lộn lại, vô cùng thống khổ.
"Két lau. . ."
Sáu đạo huyết quang cũng đánh trúng thân thể băng mãng xà.
Huyết quang sắc bén, trực tiếp chém vỡ băng giáp lân phiến của băng mãng xà , làm cho máu thịt giống như băng hàn của băng mãng xà hiện ra.
"Hí!"
Băng mãng xà ở trên mặt đất lăn đi lộn lại, cái đuôi vung vẩy đập cho đại địa kêu vang “uỳnh uỳnh” .
Băng mãng xà đã mất đi sức chiến đấu.
"Rống!"
Độc nhãn cự lang trực tiếp lao lên, nâng lên chân trước đập tới đầu băng mãng xà , nó quyết tâm muốn giết chết băng mãng xà.
Chu Diệp di chuyển rễ cây, ngay khi móng vuốt của độc nhãn cự lang sắp đánh trúng đầu băng mãng xà, thì trực tiếp tung một cước đá vào móng vuốt của độc nhãn cự lang.
"Bốp...!"
Công kích cường đại trực tiếp đá gãy nát móng vuốt của độc nhãn cự lang , sau đó Chu Diệp duỗi ra lá cỏ cuốn lên cái đuôi của băng mãng xà .
Huyền đan điên cuồng vận chuyển, Chu Diệp mang theo băng mãng xà bay lên trên bầu trời.
"Hạ xuống, tiếp tục đánh." Độc nhãn cự lang đứng tại chỗ, nâng lên móng vuốt ngoắc ngoắc, đôi mắt sắc bén của nó gắt gao nhìn chằm chằm Chu Diệp.
"Được, tiếp tục thì tiếp tục." Chu Diệp rất bình tĩnh.
Băng mãng xà dần dần không còn vùng vẫy, thần hồn bị trọng thương của nó đang chậm rãi khôi phục.
Bất quá thương thế trên thân thể thật sự quá nặng.
"Két."
Chu Diệp không chút do dự, tự bẻ xuống một cái lá nhọn, chia lá nhọn làm hai phần.
"Luyện hóa nó." Hắn vừa luyện hóa phần của mình, vừa nói với băng mãng xà .
Băng mãng xà có chút phát mộng.
Cỏ tinh đại ca tự chặt xuống lá cỏ của bản thân rồi cũng tự luyện hóa luôn ?
Đây là cái thao tác gì?
Bất quá băng mãng xà cũng không nghĩ nhiều như vậy, nó bộc phát ra một tia lực lượng, cuốn lên lá nhọn trực tiếp luyện hóa.
Sau khi luyện hóa, thương thế của băng mãng xà bắt đầu khôi phục bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Chỉ mấy hơi thở trôi qua, thân thể băng mãng xà đã khôi phục như lúc ban đầu.
Phía dưới, biểu lộ của độc nhãn cự lang cứng ngắc.
"Vãi nồi. . . Cái đ c m!"
Độc nhãn cự lang bối rối.
Tổ hợp Thảo Mãng Anh Hùng mang đến cho nó một loại cảm giác thế giới quan bị đánh cho sụp đổ .
Luyện hóa cơ thể đồng đội của mình vậy mà có thể khôi phục thương thế ?
Cái này là thao tác gì?
Độc nhãn cự lang có chút nhìn không hiểu thấu.
"Xử lý nó."
Chu Diệp buông lỏng ra lá cỏ đang quấn lấy đuôi băng mãng xà , sau đó nói với băng mãng xà.
"Oanh!"
Băng mãng xà rơi xuống mặt đất, đập tung lên một mảng lớn bùn cát.
"Rống!"
Nó điên cuồng hét lên rồi giết về phía độc nhãn cự lang .
Độc nhãn cự lang ở trên người vẫn còn mang theo tổn thương, thế nhưng băng mãng xà nó hiện tại đã khôi phục!
E ngại duy nhất chỉ còn là độc nhãn cự lang dùng thần niệm công kích.
Thế nhưng băng mãng xà cũng không lo lắng.
Độc nhãn cự lang mạnh mẽ thì mạnh mẽ, nhưng mà cũng có giới hạn.
Nó đã dùng thần niệm công kích Chu Diệp một lần, lại dùng thần niệm công kích băng mãng xà một lần.
Nếu như băng mãng xà không tính sai, như vậy khẳng định độc nhãn cự lang lúc này đã có trạng thái tinh thần hơi mệt mỏi.
Xác thực, tình huống của độc nhãn cự lang đúng như băng mãng xà suy đoán .
"Ngao ô o o o —— "
Độc nhãn cự lang ngửa mặt lên trời thét dài, mắt thường có thể thấy được rất nhiều sóng âm tản ra bốn phía.
"Sàn sạt. . ."
Sóng âm quét ngang, hất lên bùn đất cùng đá vụn dưới chân đánh tới băng mãng xà.
"Bá!"
Cái đuôi tráng kiện của băng mãng xà chợt mãnh liệt vung ra.
Cơ bắp phần đuôi của nó căng lên, mang theo lực lượng cường đại bổ về phía độc nhãn cự lang.
Về phần sóng âm cùng với đá vụn, một đuôi của nó đập tới là có thể đánh tan , nên băng mãng xà căn bản không để vào mắt.
Độc nhãn cự lang hơi cong lại chân sau, rồi nhảy về phía bên cạnh .
"Oanh!"
Cái đuôi của băng mãng xà nặng nề đập vào mặt đất.
"HƯU...U...U!"
Giữa không trung, Chu Diệp chém ra một đạo kiếm quang.
Kiếm quang mang theo thần niệm lao đi , để lại trên không trung một quỹ tích thẳng tắp lóa mắt , sau đó mãnh liệt đánh tới địa phương độc nhãn cự lang sắp hạ xuống.
Độc nhãn cự lang ở trên không trung, không có bất kỳ địa phương nào có thể mượn lực .
"Rống!"
Nó điên cuồng hét lên , huyền đan trong cơ thể vận chuyện với tốc độ cao, lực lượng kinh khủng đánh tới trước mặt.
"Phanh!"
Một vụ nổ sinh ra, một cỗ lực đẩy về hướng ngược lại ập tới, giúp cho độc nhãn cự lang lui về sau, tránh né được đạo kiếm quang .
"Hô. . ."
Độc nhãn cự lang rơi xuống đất, hơi cúi đầu, trong hai mắt tràn đầy màu đỏ như máu.
Nó thở hổn hển, bỗng nhiên hơi nhúc nhích đầu.
"Hai kẻ yếu đuối. . ."
"Hôm nay, ta sẽ cho các ngươi biết được, cách biệt của Siêu Phàm trung kỳ cùng với hậu kỳ lớn đến mức nào. . ."
Độc nhãn cự lang trầm giọng nói.