Chương 155: Chiến đấu kết thúc
Lập tức, trên người độc nhãn cự lang bắt đầu vờn quanh quang mang đỏ rực như máu.
Quang mang đỏ rực tạo thành từng cái vòng tròn, vây quanh nó một cách có quy luật.
"Rống!"
Độc nhãn cự lang thét dài một tiếng, sóng âm xen lẫn thần niệm công kích cuồng bạo đánh ra.
Sóng âm tản ra bốn phương , căn bản không có bất luận góc chết nào.
"Phốc!"
Sóng âm trong chớp mắt đã đánh trúng cơ thể của băng mãng xà, làm cho băng mãng xà phun ra một ngụm máu tươi màu lam nhạt.
Thần niệm công kích cuồng bạo xâm nhập đầu của băng mãng xà , cùng với thần niệm của băng mãng xà triển khai giao chiến.
Thần hồn băng mãng xà có lực lượng thua xa độc nhãn cự lang, nên liên tiếp bại lui, đồng tử bắt đầu có chút dại ra.
Loại thời điểm này, chỉ cần hơi chút thua kém, thần hồn băng mãng xà liền có thể tan vỡ, biến thành một kẻ ngu ngốc, hoặc là trực tiếp chết đi.
Chu Diệp cũng phải thừa nhận thần niệm công kích.
Hắn không cách nào duy trì lực lượng, vì vậy từ trên bầu trời rơi thẳng xuống, hắn cảm giác trái tim của mình giống như bị người khác nắm lấy, không cách nào tiếp tục hô hấp.
Nhưng ngay khi hắn tiếp xúc đến mặt đất , loại cảm giác này dần dần tiêu tán.
"Mới vậy đã hết lực rồi?" Chu Diệp khôi phục lại, vững vàng rơi trên mặt đất, có chút nghi ngờ quét mắt nhìn độc nhãn cự lang một cái.
Độc nhãn cự lang tuy rằng trạng thái không quá tốt, nhưng mà đánh tiếp một trận thì không thành vấn đề .
Thế nhưng, tại sao thần niệm công kích của nó lại chỉ có thể kéo dài mấy hơi thở đã hết rồi?
Chu Diệp không nghĩ thông.
Bất quá tình huống của băng mãng xà khôngcho phép hắn suy nghĩ nhiều.
Lúc này, trên cơ thể Chu Diệp bắt đầu lập loè lôi quang, trong không trung đột nhiên có sấm sét nổi lên.
"Ầm ầm!"
Độc nhãn cự lang có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía lôi điện trên bầu trời.
Chợt, nó chợt mãnh liệt cúi đầu nhìn về phía Chu Diệp .
Là kiếm quang.
Một đạo kiếm quang dài chừng trăm trượng mạnh mẽ chém tới.
Không có chỗ nào để trốn!
"Rítttttttt. . ."
Độc nhãn cự lang hít sâu một hơi, sau đó nhìn thẳng kiếm quang, dùng hết sức gào thét.
Sóng âm từ trong miệng nó tản ra, đối mặt kiếm quang.
"Oanh oanh oanh. . ."
Kiếm quang mạnh mẽ vượt qua phỏng đoán, quét ngang hết thảy.
"Xùy."
Chỉ trong nháy mắt , kiếm quang đã tới sát người độc nhãn cự lang , độc nhãn cự lang căn bản không có biện pháp tránh né.
Cơ bắp toàn thân của nó gồng lên hết cỡ, đáng tiếc vẫn bị kiếm quang chém xuống một cái chân trước.
"Oanh!"
Kiếm quang bạo tạc nổ tung, lập tức tạo thành âm thanh ầm ầm.
Trong vụ nổ, rất nhiều lôi điện nhỏ bé giống như những con rắn con bắn ra bốn phía.
Những luồng lôi điện này nhanh chóng bám vào thân thể độc nhãn cự lang , khiến cho nó bị tê liệt toàn thân, vô lực ngã trên mặt đất.
Còn may là đạo kiếm quang này đã bị công kích sóng âm giảm đi phần lớn lực lượng.
Nếu không thì cái chân trước còn lại của độc nhãn cự lang cũng không có biện pháp giữ được.
Chu Diệp bắt đầu chuyển động, hắn biết rõ, một khi độc nhãn cự lang bắt đầu khôi phục khống chế thân thể, như vậy hắn và băng mãng xà đều sẽ gặp nguy hiểm.
Vì vậy Chu Diệp căn bản không chút do dự, trực tiếp tiến thẳng lên tấn công.
Thối Pháp Của Người Vô Danh!
"Bụp!"
Lúc này, Chu Diệp mãnh liệt vung ra rễ cây, cái rễ cây tuy nhỏ mà rất cứng rắn trực tiếp đá vào bên hông độc nhãn cự lang.
Tốc độ cực hạn cộng thêm cảnh giới nhục thân cường đại, làm cho một cước này của Chu Diệp đá ra một vết máu trên hông độc nhãn cự lang, giống như vết đao cắt.
"Bụp!"
Thân thể Chu Diệp hơi cong lại một chút, sau đó lại đá ra một cước nữa.
Độc nhãn cự lang bay ngược ra, đụng cho một tảng đá lớn chừng một căn phòng bị vỡ nát.
Nó đã ăn phải hai cước của Chu Diệp , lực lượng mạnh mẽ khiến cho nội tạng của nó bị chấn động đến mức muốn lệch khỏi vị trí cũ .
"Khục. . ."
Độc nhãn cự lang nằm trên mặt đất đầy đá vụn, mở miệng ho khan, rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Bây giờ trạng thái của nó thật sự rất không tốt.
Ba lượt thần niệm công kích khiến tinh thần của nó rất mỏi mệt, bây giờ muốn giết chết băng mãng xà cùng Chu Diệp đã thành hữu tâm vô lực.
Còn nữa, lực lượng trong huyền đan của nó cũng đã sắp khô kiệt, huyền đan trở nên ảm đảm không còn ánh sáng.
Nếu tiếp tục chiến đấu, như vậy rất có thể thua trận.
Bị thua thì đơn giản chỉ có hai loại kết quả.
Loại thứ nhất chính là táng gia bại sản.
Loại thứ hai là băng mãng xà tìm được cái cớ mười phần hợp lý, sau đó đòi mạng sói của nó.
Mặc dù Mộc giới có quy tắc tồn tại, nhưng mà quy tắc này vẫn có lỗ hổng để lợi dụng .
Song phương nếu không có ân oán quá lớn, như vậy phe thắng lợi thường không lấy mạng nhỏ của đối phương.
Thế nhưng con mẹ nó ân oán của độc nhãn cự lang cùng băng mãng xà không đơn giản như vậy a.
Hiện tại nó có hai lựa chọn.
Hoặc là chạy trốn, hoặc là lưu lại đối mặt.
Hai lựa chọn hoàn toàn khác nhau, độc nhãn cự lang dùng ngón chân để nghĩ cũng biết lựa chọn nào chính xác.
Chạy trốn!
Nó không chút do dự lựa chọn chạy trốn.
Độc nhãn cự lang lảo đảo đứng lên, sau đó cất bước chạy như điên.
Dù một cái chân trước bị chém đứt, và xương cốt cái chân trước còn lại cũng bị tổn thương, cộng thêm hiệu quả tê liệt trong người còn chưa biến mất toàn bộ, dẫn đến việc tốc độ chạy của nó vô cùng chậm.
Nhưng mặc dù như vậy, thân ảnh của nó cũng trong chớp mắt đã biến mất.
Tại chỗ cũ, Chu Diệp tranh thủ thời gian chạy về phía băng mãng xà .
Hắn giờ phút này có chút lo lắng tình huống của băng mãng xà.
Tổ hợp cỏ và mãng xà bọn hắn đã kề vai chiến đấu, tình cảm hơi bền chặt thêm một ít, nên quan tâm nhau một chút, nói như thế nào cũng coi như là chiến hữu rồi.
Băng mãng xà hiện giờ thân hình thẳng tắp, nằm nguyên tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt trợn thật lớn, phảng phất như đã quy thiên rồi.
"Lão đệ, không có chuyện gì chứ?" Chu Diệp tới gần, nâng lên lá cỏ vỗ vỗ đầu của băng mãng xà.
"Khục. . ."
Băng mãng xà lập tức ngẩng đầu, ho khan một tiếng sau đó điên cuồng ngẩng đầu.
Nửa ngày sau đó, nó ngừng lại, lập tức nằm trên mặt đất, thoạt nhìn vô cùng suy yếu, dường như bị bệnh rất nặng .
"Đại ca, ta bây giờ thật sự không được, thần niệm công kích của độc nhãn lang quá mạnh mẽ. . ." Băng mãng xà hữu khí vô lực nói.
"Độc nhãn lang đã chạy mất, ngươi yên tâm khôi phục là được, chớ suy nghĩ quá nhiều." Chu Diệp vỗ vỗ đầu của nó, sau đó an ủi.
Thân thể của băng mãng xà không có thương thế gì, chủ yếu là thương thế ở thần hồn.
Lá cỏ của Chu Diệp chỉ có thể trị liệu thương thế của cơ thể, thương thế của thần hồn căn bản không có biện pháp giải quyết.
Vì vậy, Chu Diệp hiện tại cũng không biết nên làm sao bây giờ.
"Chạy rồi?" Băng mãng xà sững sờ, có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại liền cảm thấy đương nhiên.
Đại ca của mình quả thực rất trâu bò, lấy tu vi Siêu Phàm cảnh trung kỳ cứng rắn chống cự Siêu Phàm cảnh hậu kỳ.
Băng mãng xà ở trong nội tâm rất khâm phục.
Đồng thời còn có chút hổ thẹn, bản thân quả nhiên gây cản trở cho đồng đội.
"Đuổi theo! Đại ca, loại tình huống này phải đuổi theo!" Băng mãng xà giãy giụa , ngẩng đầu lên, đằng đằng sát khí nói.
"Đừng, hiện tại tình huống của ngươi không được lạc quan, ngươi vẫn nên hảo hảo nghỉ ngơi một hồi đi, vạn nhất chúng ta đang đuổi theo , độc nhãn lang liền quay lại làm một cái hồi mã thương, như vậy sẽ chết rất thảm." Chu Diệp nhìn băng mãng xà đang cố gắng chống thân dậy, trực tiếp cự tuyệt đề nghị này.
"Có đạo lý." Băng mãng xà gật đầu, sau đó lại nằm trên mặt đất.
Thần hồn khôi phục, cũng không phải đơn giản như thương tổn máu thịt.
Thần hồn khôi phục cực kỳ chậm chạp.
Nếu như có linh dược trợ giúp thần hồn khôi phục còn dễ nói, có thể khôi phục nhanh chóng, nhưng nếu không có, thì với thương thế hiện tại của băng mãng xà, một tháng cũng không nhất định có thể khôi phục lại đỉnh phong.
Thần hồn bị hao tổn là một chuyện rất phiền phức.
Chu Diệp bay lên không trung, sau đó kết xuất pháp ấn, huyền đan vận chuyện với tốc độ cao.
Chỉ cần thời gian mấy hơi thở, thiên địa linh khí trong phạm vi mười dặm đều bị hắn hút vào chân thân.
Cuộc chiến đấu này, Chu Diệp cũng tiêu hao vô cùng lớn.
Năng lượng trong huyền đan, cũng chỉ còn lại một thành.
Nếu như độc nhãn cự lang không bỏ chạy mà nói, Chu Diệp hắn nói không chừng phải nhờ vào cảnh giới nhục thân để đánh tiếp với độc nhãn cự lang .
Bất quá hoàn hảo, độc nhãn cự lang sợ hãi, cho nên trực tiếp chuồn mất.
Chu Diệp hiện tại đã là Siêu Phàm trung kỳ.
Linh khí trong phạm vi mười dặm xung quanh khó khăn lắm mới giúp hắn khôi phục lại một nửa.
Chu Diệp rơi xuống đất, rất tùy ý cắm rễ, sau đó bắt đầu hấp thu ánh sáng các ngôi sao khôi phục lực lượng trong huyền đan.
Theo thời gian trôi qua, huyền đan lần nữa tản mát ra vầng sáng, khôi phục viên mãn rồi nhưng Chu Diệp cũng không dừng lại, hắn rất dứt khoát bắt đầu tu luyện.
Băng mãng xà nằm trên mặt đất, thủy chung không nhúc nhích tí nào.
Nếu không phải hô hấp đều đều, thì có khi Chu Diệp cũng cho rằng nó đã chết toi rồi.