Chương 157: Tại hạ Chu Diệp nhị đệ tử Thanh Hư Sơn (2)
Nó buồn bực vô cùng, tại sao đầu óc của đại ca mình lại tốt như vậy, nhiều vấn đề đến thế cũng có thể nghĩ ra được.
Băng mãng xà phi hành với tốc độ cực nhanh.
"Đại ca, phía trước chính là phạm vi chỗ sâu trong sơn mạch , có thể sẽ gặp phải một ít Siêu Phàm cảnh đỉnh phong a." Băng mãng xà có chút lo lắng.
"Không có việc gì, đừng sợ." Chu Diệp không để ý chút nào mà nói.
Băng mãng xà cảm thấy, đại ca của mình có thể nói ra những lời này, vậy khẳng định có lực lượng.
Như vậy mình cũng không cần để ý nhiều như vậy, cứ trực tiếp đi thẳng lên là được.
Phía trước, có rất nhiều núi cao.
Từng tòa núi cao kết nối lẫn nhau, tạo thành dãy núi kéo dài vô tận.
Những ngọn núi cao này, động một chút đã hơn nghìn trượng, thậm chí còn có cái vượt qua hai nghìn trượng.
Băng mãng xà một đường phi hành tới đây, cũng không gặp được sinh linh cấp bậc Siêu Phàm cảnh, đại đa số đều là một ít Huyền Đan cảnh .
Bất quá thử nghĩ lại một chút, sinh linh cấp bậc Siêu Phàm cảnh đều là ở lãnh địa của mình, trừ phi có việc, nếu không trong tình huống bình thường sẽ không đặt chân tới lãnh địa của người khác.
Chủ yếu là đánh không lại đối phương, bằng không mà nói, mỗi ngày đi dạo trong lãnh địa đối phương mấy vòng cũng không phải chuyện gì lớn.
Băng mãng xà đang bay , một đạo thần niệm đột nhiên rơi xuống trên người của nó.
Chu Diệp cảm giác, có sinh linh hiện tại đang thăm dò mình.
"Đại ca, luồng thần niệm này rất mạnh, độc nhãn lang không thể so sánh được, có khả năng thật sự là Siêu Phàm cảnh đỉnh phong ." Băng mãng xà nói, nó cảm thấy trái tim nhỏ đang phát run.
Mặc dù đại ca thoạt nhìn nắm chắc , nhưng mà không biết chính thức lá bài tẩy của đại ca có đối phó được Siêu Phàm cảnh đỉnh phong hay không, nó vẫn có chút chột dạ.
Đi thẳng lên?
Thôi đi, vẫn nên ít xuất hiện cho thỏa đáng.
"Ở đằng kia." Chu Diệp nhìn thấy một con viên hầu ở dưới chân núi, lông đen sì, cao chừng ba trường.
Lần đầu tiên nhìn thấy, Chu Diệp còn tưởng rằng là Tôn Lão Tam, nhưng mà nhìn kỹ một chút, thân thể của Tôn Lão Tam không thấp như vậy.
Băng mãng xà nhìn sang, sợ hãi kêu lên một tiếng.
"Trực tiếp đi qua, hỏi thăm tin tức của độc nhãn lang thử xem." Chu Diệp nói.
"Như vậy không tốt lắm đâu?" Băng mãng xà có chút do dự.
"Không có việc gì, có ta ở đây, đừng sợ." Chu Diệp rất bình tĩnh.
Chu Diệp hắn có thân phận gì bối cảnh gì, cần phải sợ những chuyện nhỏ nhặt này sao?
"Vậy được rồi." Băng mãng xà gật đầu, đã làm xong chuẩn bị liều chết.
Lúc này, nó đáp xuống mặt đất, cách con viên hầu lông đen này chỉ có mười trượng.
"Ly khai." Trương Bất Nhị vẻ mặt cao ngạo, ngữ khí rất bình thản.
Trên người nó, tản ra uy nghiêm cường giả, còn có iu áp thuộc về Siêu Phàm cảnh đỉnh phong.
Rất khủng bố.
Trương Bất Nhị ở trong nội tâm rõ ràng, tổ hợp cỏ và mãng xà này tuyệt đối là đang tìm độc nhãn lang .
Trương Bất Nhị nó là một con viên hầu giữ chữ tín, nếu như đã nhận bảy thành gia sản của đối phương, như vậy chuyện đã đáp ứng, thì nó nhất định sẽ làm được.
"Các hạ có từng thấy một con độc nhãn lang đi ngang qua lãnh địa của mình không?" Chu Diệp rất khách khí mở miệng hỏi.
"Chưa thấy bao giờ." Trương Bất Nhị lắc đầu, sau đó nói : "Tranh thủ thời gian ly khai đi, không nên ép ta động thủ mời hai vị ly khai."
"Các hạ thực sự chưa từng thấy ?" Chu Diệp muốn xác định lại.
"Trương mỗ ta khinh thường nói láo, tiểu thảo tinh ngươi đang hoài nghi Trương mỗ ta sao?" Trương Bất Nhị có chút bất mãn, trầm giọng hỏi.
Chu Diệp lấy hai lá cỏ lắc lắc,rồi nói : "Tại hạ tuyệt đối không có ý tứ hoài nghi Trương đạo hữu , tại hạ chỉ là muốn xác định một chút mà thôi."
"Ngươi thì tính là cái gì?" Trương Bất Nhị cười lạnh.
"Cút nhanh lên."
Băng mãng xà ở trong nội tâm rất đề phòng, lập tức chuẩn bị mang theo đại ca của mình chạy trốn.
"Cái thái độ này của ngươi có vấn đề." Chu Diệp có chút mất hứng.
Bây giờ thế đạo làm sao vậy, bản thân chẳng phải chỉ hỏi tin tức một chút thôi sao, đây là thái độ gì a.
"Trương mỗ có thái độ gì, thì cũng không đến lượt một cây cỏ tinh nho nhỏ như ngươi chỉ trích." Trương Bất Nhị khoanh hai tay trước ngực, ra vẻ ta rất ngông cuồng.
"Cho các ngươi thời gian ba hơi thở , nếu như ba hơi thở sau vẫn còn chưa biến mất khỏi trước mặt Trương mỗ , vậy Trương mỗ liền động thủ." Trương Bất Nhị đưa tay phải tới trước, xòe ra ba ngón tay.
"Ngươi nhất định phải động thủ với chúng ta?" Chu Diệp nói, giọng điệu mang theo vẻ trêu tức.
"Trương mỗ nói một là một hai là hai." Trương Bất Nhị bình tĩnh nói.
"Ba. . ."
"Hai. . ."
"Một!"
Vừa mới nói xong, Trương Bất Nhị siết chặt nắm đấm, trực tiếp đánh tới đầu của băng mãng xà.
Chu Diệp, chính là ở trên đầu của băng mãng xà .
Băng mãng xà ở trong nội tâm rất sợ hãi, thế nhưng đối mặt sinh linh cấp bậc Siêu Phàm cảnh đỉnh phong , nó căn bản không kịp né tránh.
Chỉ nghe được Chu Diệp không nhanh không chậm nói: "Tại hạ là Chu Diệp, nhị đệ tử Thanh Hư Sơn, ."
Trương Bất Nhị: ". . ."
Trương Bất Nhị vội vàng dừng lại.
Bởi vì quá mức khẩn cấp mà suýt nữa ngã sấp xuống.
Bất quá nó hiện tại cũng bất chấp phong phạm gì đó rồi.
Sắc mặt nó phức tạp nhìn Chu Diệp trên đỉnh đầu băng mãng xà, bên trong trong nội tâm chửi con mẹ nó không ngừng.
Ông trời ơi .
Đại ca, con mẹ nó ngươi có hậu đài lớn như vậy sớm nói một chút không phải là được rồi à.
Băng mãng xà cũng có chút bất ngờ.
Chẳng trách đại ca mình trâu bò như vậy, lại còn đủ sức đánh nhau vượt cấp, nguyên lai hắn có lai lịch khủng bố cỡ này.
Nghĩ đến đây, băng mãng xà rất hưng phấn.
Ánh mắt nó nhìn về phía Trương Bất Nhị cũng thay đổi.
Không còn vẻ kính sợ như trước nữa.
Ở trong một tích tắc này nó đã quyết định, bản thân phải cố gắng ôm lấy rễ cây to của đại ca, làm một thuộc hạ ưu tú nhất.
"Nguyên lai các hạ là đệ tử Thanh Hư Sơn , vừa rồi là tại hạ thất lễ, xin hãy tha lỗi." Trương Bất Nhị đàng hoàng xin lỗi.
Nó giờ phút này triệt để không còn ngạo khí, rất khiêm tốn, nói chuyện cũng khách khí.
Trương Bất Nhị nó đời này ngoại trừ lúc đối mặt cường giả Toái Hư Cảnh ra, cũng chỉ khiêm tốn kiểu đó khi gặp đại gia cỏ tinh này.
Không có biện pháp, Trương Bất Nhị nó biết rõ Thanh Hư Sơn , căn bản cũng không cách nơi này quá xa.
Con mẹ nó đó chính là một trong ba đại thánh địa đứng đầu trong cảm nhận của tất cả sinh linh Mộc giới a .
Vị cỏ tinh này với tư cách là nhị đệ tử Thanh Hư Sơn, thân phận không cần phải nói, vô cùng kinh khủng.
"Không sao, các hạ thật sự không nhìn thấy một con độc nhãn lang đi qua đây à?" Chu Diệp bỗng nhúc nhích lá cỏ, trong lòng cũng không phải là rất để ý những cái này.
Đi ra bên ngoài, trừ phi gặp được kẻ mình thật sự đối phó không nổi, Chu Diệp hắn cũng không muốn tự giới thiệu thân phận.
Như vậy quả thực có chút ỷ thế hiếp người.
Chu Diệp hắn là một cây cỏ tinh có mộng tượng, chỉ muốn lấy nắm đấm phục người, phàm là kẻ nào có ý kiến ý cò với Chu Diệp hắn , vậy đánh kẻ đó đến khi hết dám ý kiến thì thôi.
(câu gốc là lấy đức phục người, tác giả chế lại~)
"Ách..."
Trương Bất Nhị có chút do dự.
Nhưng mà chỉ là do dự trong nháy mắt, nó trực tiếp mở miệng.
"Độc nhãn lang ở ngay bên trong lãnh địa của ta chữa thương, hai vị đi theo ta, ta sẽ mang hai vị đi tìm nó!" Trương Bất Nhị nói.
Băng mãng xà: "..."
Sinh linh bây giờ đều là như vậy sao?
Con mẹ nó mới vừa rồi còn lời thề son sắt bảo chưa từng gặp qua, hiện tại đổi giọng nhanh hơn cả tụt quần.
"Được, vậy làm phiền các hạ dẫn đường ."
Đối phương khách khí, Chu Diệp hắn tự nhiên cũng khách khí lại với đối phương.
Trương Bất Nhị dẫn đường, ở trong nội tâm rất thản nhiên.
Đối mặt vị đại gia cỏ tinh này, cần gì phải hết lòng tuân thủ hứa hẹn?
Trương Bất Nhị nó đã bao giờ đồng ý chuyện gì với độc nhãn lang ?
Khẳng định là chưa từng.
Hơn nữa tài phú của độc nhãn lang cũng chưa đến tay Trương Bất Nhị nó , giao dịch tự nhiên coi như không đạt thành.
Như vậy Trương Bất Nhị nó bán đứng vị trí cụ thể của độc nhãn lang , cũng không thể coi là không thủ tín a.
Trương Bất Nhị ở trong lòng thuyết phục bản thân.
Hiện tại ở trong lòng của nó, một chút xíu cảm giác tội lỗi cũng không có.
"Đúng rồi, vậy độc nhãn lang từng đắc tội hai vị sao? Có cần tại hạ bắt nó lại tàn nhẫn đánh một trận không?" Trương Bất Nhị vừa dẫn đường, vừa tò mò hỏi.
"Lão Băng là tiểu đệ của ta, mà độc nhãn lang trước kia dám khi dễ tiểu đệ của ta, ta với tư cách là đại ca, tự nhiên cần phải giúp đỡ tiểu đệ tìm lại công lý."
"Chỉ cần các hạ chỉ điểm vị trí là tốt rồi, giáo huấn độc nhãn lang thì không cần các hạ động thủ." Chu Diệp hồi đáp.
"Vậy cũng được, mời hai vị, ở bên này ." Trương Bất Nhị gật đầu, sau đó dẫn đường.