Chương 158: Cố sự Độc Nhãn Cự Lang
Không được bao lâu, Trương Bất Nhị mang theo Chu Diệp cùng băng mãng xà đi tới một địa phương sinh trưởng đầy cỏ dại
Ở giữa đám cỏ dại, độc nhãn cự lang đang nằm gục tại chỗ tập trung chữa thương, còn không biết Trương Bất Nhị đã mang theo Chu Diệp cùng băng mãng xà đến.
"Tỉnh dậy đi!" Trương Bất Nhị nhìn về phía độc nhãn cự lang, trầm giọng hô lên.
Độc nhãn cự lang lập tức bị bừng tỉnh, sau đó nhìn về phía Trương Bất Nhị .
Khi thấy Chu Diệp cùng băng mãng xà, trong nháy mắt, độc nhãn cự lang nhìn chằm chằm vào Trương Bất Nhị, trong mắt có ý tứ là : Chúng ta không phải đã làm xong giao dịch rồi sao?
Trương Bất Nhị nhìn lại, ý nói: Con mẹ nó người nào giao dịch với ngươi?
"Còn tưởng rằng ngươi sẽ ở giữa đường thay đổi phương hướng, không thể tưởng tượng được ngươi lại tiếp tục chạy thẳng theo đường cũ a." Băng mãng xà mở miệng cười nhạo .
Nghe thấy nó nói chuyện, độc nhãn cự lang cũng có chút hối hận.
Con mẹ nó nếu không phải lúc ấy tình huống nguy cấp nên không nghĩ được nhiều , nó đã sớm thay đổi phương hướng chạy tới địa phương khác rồi.
"Băng mãng xà, ngươi hay lắm, còn ngươi nữa, chỉ là một cây cỏ tinh, vậy mà có thể mang đến cho ta thương thế nặng như vậy..."
Độc nhãn cự lang còn chưa nói xong đã bị ăn một quả đấm cực lớn.
"Bành!"
Trương Bất Nhị đấm một cái vào đầu của độc nhãn cự lang , sau đó đưa tay bắt lấy cổ của đối phương, nhấc thẳng lên, đồng thời ghé vào tai độc nhãn cự lang lớn tiếng nói: "Con mẹ nó ngươi ăn nói kiểu gì vậy? ! Ngươi dám bất kính với cỏ tinh đại gia à? !"
Chu Diệp cùng băng mãng xà có chút sững sờ.
Độc nhãn cự lang cảm thấy đầu đau muốn ngất đi, hơn nữa thanh âm của Trương Bất Nhị rất vang dội, khiến cho nó có chút phát mộng.
Nguyên nhân chủ yếu tạo thành hiệu quả này chính là bởi vì cảnh giới nhục thân của Trương Bất Nhị cao hơn độc nhãn cự lang rất nhiều.
Vì vậy chỉ cần một đấm của Trương Bất Nhị đã đủ sức nện cho nó chóng mặt .
Cái loại cảm giác trời đất quay cuồng này, thật sự có chút không dễ chịu.
Độc nhãn cự lang ở trong nội tâm điên cuồng chửi bới Trương Bất Nhị.
Thảo nê mã.
(đ* m m**)
Sớm biết như vậy thì không nên lưu lại tại địa phương rách nát này, con mẹ nó đáng ra phải chạy trốn thật xa mới phải.
Con viên hầu khốn kiếp này căn bản không giữ lời hứa.
Mả mẹ nó.
"Bụp."
Trương Bất Nhị trực tiếp ném độc nhãn cự lang xuống mặt đất, hai tay vuốt ve bộ lông màu xám của độc nhãn cự lang mấy cái rồi nói: "Lúc nói chuyện, nhớ phải chú ý thái độ của ngươi một chút."
Độc nhãn cự lang nằm rạp trên mặt đất nhìn nó.
Nếu như nó không nhớ lầm, ngày hôm qua tên viên hầu khốn nạn này cũng đâu khắt khe như vậy?
"Các hạ chuẩn bị chỉnh đốn tên độc nhãn lang kiểu gì a?" Trương Bất Nhị xoa xoa bàn tay, nở nụ cười nhìn về phía Chu Diệp.
Độc nhãn cự lang ở trong nội tâm kinh ngạc.
Thái độ của tên viên hầu khốn kiếp này tựa hồ có chút vấn đề a.
Ở trong lòng nó có một suy nghĩ không tốt.
Cỏ tinh này, chỉ sợ lai lịch không nhỏ, nếu không tên viên hầu Siêu Phàm cảnh đỉnh phong khốn nạn này tuyệt đối không thể nào khách khí như vậy .
"Lão đệ, ngươi chuẩn bị xử trí như thế nào?" Chu Diệp vỗ vỗ đầu của băng mãng xà, sau đó lên tiếng .
"A?" Băng mãng xà sững sờ, không kịp phản ứng.
Đối với quyền xử trí độc nhãn cự lang , nó chưa từng nghĩ tới.
"Ngươi muốn làm gì nó?" Chu Diệp hỏi.
Băng mãng xà nhìn độc nhãn cự lang, cẩn thận suy nghĩ.
Độc nhãn cự lang nằm sấp tại chỗ không nhúc nhích, tim nó có chút lạnh lẽo .
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, băng mãng xà khẳng định muốn giết chết nó, dù sao nó trước kia không có chuyện gì nó liền đi tới lãnh địa của băng mãng xà chơi đùa, gặp phải băng mãng xà thì tàn nhẫn đánh một trận.
Hiện tại đã xong rồi.
Lang sinh sắp chấm dứt.
Băng mãng xà suy nghĩ một chút, nó thở dài rồi nói: "Đại ca, khiến cho nó táng gia bại sản là được, dù gì cũng đã giáo dục nó một phen."
"Các hạ làm vậy hình như hơi mềm lòng rồi?" Trương Bất Nhị hỏi.
"Kỳ thật giết chết nó cũng đâu được gì." Băng mãng xà đột nhiên cười nói.
"Thật kì lạ, các hạ không phải là động vật máu lạnh sao?" Trương Bất Nhị cảm giác có chút kỳ quái.
Băng mãng xà vừa cười vừa nói: "Tuy rằng ta và độc nhãn lang có ân oán không nhỏ, nhưng mà cũng không đến tình trạng nhất định phải lấy mạng chó của nó."
Độc nhãn cự lang nghe thấy lời này, ở trong nội tâm nhẹ nhàng thở ra.
Cái mạng nhỏ của mình, hôm nay coi như đã được bảo vệ.
"Gia hỏa này thích đến chỗ ta khi dễ người, kỳ thật chính là muốn báo thù." Băng mãng xà nói.
"Báo thù? !" Chu Diệp lập tức tỉnh táo tinh thần lại.
Ông trời ơi, đây cũng là một cái cớ tuyệt diệu a.
"Đúng." Băng mãng xà lên tiếng, vốn muốn gật đầu, nhưng nghĩ lại đại ca còn đang ở trên đầu mình, nên không gật đầu nữa.
"Ngươi muốn tự mình nói, hay để ta giúp ngươi nói?" Băng mãng xà nhìn độc nhãn cự lang, sau đó hỏi.
Đôi mắt của độc nhãn cự lang biến thành màu đỏ như máu, sâu trong đáy mắt hiện lên hận ý nồng đậm.
Một lát sau, nó bình tĩnh lại.
"Có biết tại sao trên mặt ta lại có tổn thương như vậy không ?" Độc nhãn cự lang nhẹ giọng hỏi.
Trương Bất Nhị cũng rất tò mò, bất quá đại gia cỏ tinh không nói gì, bản thân trung thực chờ đợi là được.
"Nói nhanh một chút, không cần do dự." Chu Diệp thúc giục .
Hắn hiện tại rất gấp gáp muốn biết trong này có chuyện xưa gì.
Chỉ cần biết được tình huống, sau đó hắn sẽ bắt đầu mưu đồ kết thân với độc nhãn cự lang , cuối cùng trợ giúp đối phương đi báo thù.
Cướp bóc có cái cớ thì không thể gọi là thổ phỉ, mà phải là đòi lại chính nghĩa.
"Ba trăm năm trước, ta lúc ấy vẫn còn là Lang Vương, ta mang theo đàn sói đánh nam dẹp bắc, phát triển đàn sói trở thành thế lực cường đại nhất trong phạm vi rất lớn, thế nhưng có một ngày, ta cùng với đàn sói đụng phải đối thủ cường đại, ta dẫn các huynh đệ tinh nhuệ nhất cùng đối phương triển khai chiến đấu..."
"Ha ha, đáng tiếc, không thể tưởng tượng được, bị đánh bại, ta chật vật mang theo các huynh đệ chạy trốn về hang ổ, cấp dưới tự nhận là trung thành nhất lúc ấy trấn thủ hang ổ, ta thật sự không thể tưởng tượng được, nó lại có thể phản bội ta, thần phục kẻ địch."
"Ta vô cùng tín nhiệm nó, vì vậy khi đang chữa thương để nó hỗ trợ hộ pháp, đáng tiếc không thể tưởng tượng được, ngay khi ta đang chữa thương , nó liền ra tay muốn lấy mạng của ta."
"Vết cào trên mặt ta, chính là do nó làm!" Trong mắt Độc nhãn cự lang hiện lên vẻ điên cuồng.
"Ta hiện tại đã là Siêu Phàm cảnh rồi, ta vốn có thể trị vết sẹo trên mặt, thế nhưng ta không làm vậy, ta lưu lại sỉ nhục cả đời khó quên này!"
Chu Diệp có chút nghi hoặc, sau đó hỏi: "Ngươi cũng đã là Siêu Phàm cảnh rồi, vậy vì sao không đi báo thù ?"
Nói đến đây, độc nhãn cự lang trầm mặc một chút, sau đó chậm rãi nói: "Nó khống chế đàn sói, nộp lên đại bộ phận tài phú cho những địch nhân kia, sau đó liền bắt đầu cuộc sống cướp đoạt bốn phía."
"Tài nguyên, nó có nhiều hơn ta, lần trước ta quan sát đàn sói từ xa, liền phát hiện trong bầy sói cũng có mấy Siêu Phàm cảnh."
"Ta nhớ được chúng nó, khi ta còn tại vị, chúng nó chẳng qua là sói con ngây thơ."
"Không thể tưởng tượng được sau ba trăm năm, chúng nó ra đời linh trí, còn trở thành Siêu Phàm cảnh."
"Từ khi nhìn thấy bọn họ chúng, ta biết ngay, nó khẳng định cũng đã là Siêu Phàm cảnh."
"Vì báo thù, cho nên ta đến phụ cận lãnh địa của băng mãng xà , thường xuyên khi dễ băng mãng xà cũng có nguyên nhân, ta chỉ muốn tăng lên cảnh giới thật nhanh, sau đó báo thù."
"Ta nhiều lần muốn mượn một ít đồ của băng mãng xà , thế nhưng gia hỏa này chết sống cũng không chịu."
"Ta đã đồng ý với gia hỏa này, chờ ta báo thù xong, liền trả lại gấp mười gấp trăm lần cho nó, thế nhưng gia hỏa này căn bản không tin bất cứ lời nào của ta, nghĩ rằng dù ta đi cũng là chịu chết, vì vậy đồ vật cho mượn cũng là một đi không trở lại..."
"Không có biện pháp , ta cũng chỉ có thể cướp đoạt."
"Lúc trước cũng không nghĩ nhiều, đâu biết được lại có kết quả như hôm nay."
Độc nhãn cự lang cười thảm .