Cỏ Dại Cũng Có Hệ Thống Hack

Chương 164: Sức chiến đấu của Chu Diệp

Chương 164: Sức chiến đấu của Chu Diệp


Thực lực bản thân mặc dù chưa bằng đại ca trâu bò của mình, nhưng mà đối phó hai con Siêu Phàm cảnh sơ kỳ vẫn rất dễ dàng.
"Bá!"
Lúc này, băng mãng xà đánh ra cái đuôi tráng kiện.
"Bụp Bụp. . ."
Cái đuôi tráng kiện đánh trúng vào hai con sói xám, hai con sói xám bay ngược ra sau, cùng nhau đụng vào tảng đá lớn cách đó không xa.
"Oanh!"
Cự thạch nổ tung, vô số đá vụn bay về phía bốn phương tám hướng.
Nếu như cảnh giới nhục thân của hai con sói xám kia không cao, như vậy chỉ cần một chiêu này, đã có thể lấy đi mạng nhỏ của chúng.
Bất quá cũng may, hai con sói xám có cảnh giới nhục thân rất không tệ, chỉ hôn mê bất tỉnh mà thôi.
Băng mãng xà chú ý tới độc nhãn cự lang.
Lúc này độc nhãn cự lang cũng sắp chấm dứt chiến đấu.
Khi gặp phải tồn tại có cảnh giới cao hơn như Kim Bất Nhị , vậy thoạt nhìn độc nhãn cự lang tựa hồ có chút yếu.
Nhưng nếu như đổi thành một kẻ có cảnh giới ngang nhau, thì sẽ phát hiện độc nhãn cự lang thật sự rất mạnh mẽ.
Toàn bộ cuộc chiến đều là độc nhãn cự lang áp chế con sói xám kia.
Đánh cho đối phương không có lực hoàn thủ.
"Đại ca, hay là chúng ta giúp đỡ một chút, trực tiếp giải quyết cho xong?" Băng mãng xà cười hỏi.
"Tạm thời không cần, cứ để độc nhãn lão đệ phát tiết xong đi." Chu Diệp lập tức cự tuyệt.
Tuy rằng hắn cũng rất muốn mau chấm dứt chiến đấu sau đó chia của, nhưng mà tình huống của độc nhãn cự lang khá đặc thù.
Nó có cảnh giới thấp hơn Lang Vương Lệ Hôi, không cách nào đối chiến với Lệ Hôi , tất cả tâm tình chỉ có thể phát tiết lên người con sói xám Siêu Phàm cảnh hậu kỳ kia.
Không để cho Chu Diệp cùng băng mãng xà đợi quá lâu.
Độc nhãn cự lang dùng thần niệm công kích, làm con sói xám kia bị tổn thương khựng lại, trong nháy mắt đó, hắn liền huy động móng vuốt.
"Bá!"
Ba đạo hào quang đỏ như máu vô cùng bắt mắt xẹt qua không trung, sau đó để lại ba lỗ hổng lớn trên người con sói xám kia.
"Khụ khụ. . ."
Ba vết thương giống như một cây rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, làm cho sói xám rút cuộc không chịu nổi, trực tiếp nằm trên đất.
(một cây rơm cuối cùng đè chết con lạc đà: tương tự câu giọt nước tràn ly)
Khi đang cùng độc nhãn cự lang đối chiến mà dính phải thần niệm tấn công, nó cũng đã dự liệu được bản thân sẽ thất bại.
Chỉ là thật không ngờ, bản thân bị thua quá nhanh.
Độc nhãn cự lang đi tới trước mặt sói xám , nâng lên một cái móng vuốt nặng nề rơi xuống trên người nó.
Nó giẫm lên sói xám, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Lệ Hôi.
Với hai sinh linh Siêu Phàm cảnh đỉnh phong , chiến đấu vẫn còn tiếp tục.
Trương Bất Nhị cùng Lang Vương Lệ Hôi tạm thời đều chưa bị thương, đồng thời cũng chưa dùng hết sức.
. . .
"Lão đệ, ngươi hôm nay nhất định sẽ bị thua trận rồi, ta khuyên ngươi vẫn nên nghiêm túc đánh một chút, không cần lãng phí thời gian của mọi người." Trương Bất Nhị vẻ mặt thành thật nói với Lệ Hôi .
"Bị thua ?" Lệ Hôi nhìn lướt qua tình huống bên trong sơn cốc .
Xác thực, tình hình chiến đấu rất không ổn.
Nhưng mà Lệ Hôi không để ở trong lòng.
Chỉ cần chiến thắng con viên hầu này, như vậy những sinh linh còn lại, còn chưa đủ cho Lệ Hôi nó vả một cái.
"Ngươi hôm nay muốn chết như thế nào?" Lệ Hôi hỏi.
"Ách." Trương Bất Nhị thở dài, có chút buồn bực hỏi: "Ta nói này lão đệ, bây giờ đã là lúc nào còn chơi võ mồm vậy?"
"Chẳng lẽ giữa chúng ta không thể đánh một trận nghiêm túc một chút sao?"
"Vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!" Lệ Hôi lạnh giọng nói.
Lập tức, cuồng phong lấy nó làm trung tâm tản ra, tàn sát bừa bãi giữa sơn cốc, thổi trúng băng mãng xà cùng độc nhãn cự lang, làm bọn nó nhịn không được hơi nheo mắt lại.
"Rống!"
Lệ Hôi điên cuồng hét lên một tiếng, trong miệng có ánh sáng màu đỏ hiển lộ, sau đó một đạo ánh sáng đỏ lớn cỡ thùng nước bắn về phía Trương Bất Nhị.
"Chút tài mọn cũng dám thi triển trước mặt ta?"
Trương Bất Nhị đối mặt với công kích của Lệ Hôi , khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh trào phúng .
Ở trong nội tâm Trương Bất Nhị vô cùng bình tĩnh.
Bản thân chỉ còn cách Toái Hư Cảnh một bước, về mặt thực lực tuyệt đối không cần bàn cãi.
Tên Lệ Hôi này, dựa theo hắn ước lượng nãy giờ, chắc tiến vào Siêu Phàm cảnh đỉnh phong tối đa cũng chỉ mấy mới năm , nhất định không có biện pháp so sánh với mình.
Vì vậy, ngươi cứ yên tâm chấp nhận số mệnh an bài đi.
Kết quả một đường thẳng tắp, không có biện pháp thay đổi.
Trương Bất Nhị né người sang một bên đã thoải mái tránh khỏi.
Mục đích của Lệ Hôi cũng không phải là làm cho cột sáng này công kích trúng Trương Bất Nhị, mà chỉ là khiến Trương Bất Nhị phải di động một vị trí.
Sau đó, mình mới dễ dàng triển khai sát chiêu.
"Vèo!"
Lệ Hôi hóa làm một đạo tàn ảnh, ở giữa không trung mở ra móng vuốt sắc bén , hàn quang lập lòe mãnh liệt chộp về phía cổ của Trương Bất Nhị .
"Lão đệ, hình thể của ngươi so với ta vẫn là quá nhỏ, đánh với ta thì ngươi rất dễ dàng chết." Trương Bất Nhị duỗi ra bàn tay to lớn, nắm chặt thành quyền, sau đó trực tiếp đập vào mặt của Lệ Hôi.
"Phanh!"
Lực lượng cuồng bạo va chạm lẫn nhau , sinh ra bạo tạc nổ tung.
Thanh âm to lớn đập vào tường sơn cốc rồi phản ngược lại, mặt đất cũng chấn động đến mức khẽ run, tường đá bao quanh sơn cốc đã lắc lư nhẹ, làm rất nhiều đá vụn cùng với bùn cát rớt xuống.
"Oanh!"
Lệ Hôi bay ngược ra, đập vào tảng đá lớn, khiến cho cự thạch kia bị vỡ vụn thành nhiều mảnh.
Cảnh giới nhục thân Địa cấp đỉnh phong khiến cho Lệ Hôi không gặp nhiều ảnh hưởng, vẫn sinh long hoạt hổ như trước.
Đối với tình huống này, Trương Bất Nhị đã sớm đoán được từ trước.
"Lão đệ, chiến đấu chân chính đến rồi!"
Vừa mới nói xong, cơ bắp toàn thân của Trương Bất Nhị căng cứng, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, sau đó vung quả đấm đánh về phía Lệ Hôi .
Trên nắm tay của Trương Bất Nhị , có một tầng sương mù màu đen bao vây.
Khi đám sương mù màu đen này tiếp xúc không khí, chúng không ngừng dồn ép không khí rút lui.
Khi nghiêm túc trên người Trương Bất Nhị tản mát ra khí tức rất kinh khủng, thần niệm triển khai, gắt gao tập trung vào Lệ Hôi.
Trương Bất Nhị nó hôm nay muốn giết chết tên Lang Vương bội bạc này.
"Chết!"
Trương Bất Nhị đánh ra một quyền, nặng nề đập vào hông của Lệ Hôi.
"Oanh!"
Lực lượng bạo tạc nổ tung.
Nội tạng của Lệ Hôi suýt nữa đã bị chấn nát.
Đồng thời, cái hông của nó hắc khí không ngừng ăn mòn huyết nhục của nó, trong lúc nhất thời trở nên thê thảm vô cùng.
Lệ Hôi cũng là nhân vật hung ác.
Lúc này, thần niệm triển khai , bắt đầu điên cuồng va chạm với thần niệm của Trương Bất Nhị.
Đồng thời, một cỗ thần niệm khác ập về phía ba sinh linh Chu Diệp đang đứng xem.
"Muốn chết!"
Trương Bất Nhị hừ lạnh một tiếng, đồng thời cũng chia ra một cỗ thần niệm ngăn trở.
Thần niệm chém giết, không ngừng ăn mòn, cả hai luồng thần niệm đều yếu đi.
Chống đỡ được ồi.
"Bá!"
Chu Diệp thấy vậy, trực tiếp chém ra một đạo kiếm quang.
Lệ Hôi cũng có cảnh giới nhục thân là Địa cấp đỉnh phong, hắn nghĩ rằng, kiếm quang của mình hẳn có thể phá vỡ phòng ngự thân thể của đối phương.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đối phương không phóng thích huyền khí ngăn cản.
Kiếm quang dài mười trượng chém thẳng về phía Lệ Hôi.
"Phốc!"
Kiếm quang cộng thêm lực lượng cực kỳ cường đại, và cả thuộc tính gia trì, giúp cho kiếm quang để lại trên người Lệ Hôi một đạo vết thương sâu nửa xích .
"Rống!"
Lệ Hôi phẫn nộ.
Nó thật sự không thể tưởng tượng được, chỉ là một cây cỏ tinh Siêu Phàm cảnh trung kỳ , vậy mà có thể mang đến thương thế cho Siêu Phàm cảnh đỉnh phong như hắn.
Nhìn Lệ Hôi ở đằng xa đang phẫn nộ, Chu Diệp ở trong nội tâm rất bình tĩnh, đồng thời thầm suy tư.
Cảnh giới nhục thân tăng lên, dẫn đến Lấy Thân Hóa Kiếm càng thêm lợi hại, chém ra kiếm quang, có thể dễ dàng phá vỡ thân thể của sinh linh có cảnh giới nhục thân Địa cấp đỉnh phong.
Chu Diệp nghĩ rằng, nếu như cảnh giới của mình lại đề cao thêm một tầng nữa, như vậy đạo kiếm quang vừa rồi, có thể sẽ chặt đứt xương đùi của Lệ Hôi .
Trương Bất Nhị nâng tay phải lên, một trảo mãnh liệt đánh tới Lệ Hôi .
Giữa không trung, linh khí hội tụ, tạo thành một cái bàn tay khổng lồ.
Bàn tay khổng lồ đồng bộ động tác theo Trương Bất Nhị , chợt mãnh liệt chộp tới Lệ Hôi.
"Oanh!"
Một tiếng vang thật lớn truyền ra.
Tường đá hai bên sơn cốc bắt đầu xuất hiện vết rách, từng viên cự thạch không ngừng nện xuống.
"Đi!"
Chu Diệp vỗ lên người băng mãng xà một cái.
Băng mãng xà kịp phản ứng, sau đó uốn người, bay lên bầu trời.
Độc nhãn cự lang phản ứng cũng rất nhanh , trực tiếp nhảy lên, huyền khí bộc phát, lập tức đứng trên ngọn núi bên ngoài hai dặm.
Trương Bất Nhị cũng vội vàng né tránh.
Toàn bộ sơn cốc đều sụp xuống, từng viên cự thạch chôn vùi cả sơn cốc.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất