Chương 165: Mộc giới, tứ đại kiệt xuất thổ phỉ (1)
Hết thảy, bình tĩnh lại.
"Ài, đó là một chuyện ngoài ý muốn." Trương Bất Nhị than thở, có chút tự trách nói.
Nếu như Lệ Hôi chết, vậy Trương Bất Nhị nó không có cảm giác gì, thậm chí còn cảm thấy rất thoải mái.
Thế nhưng lại làm cho những tảng đá kia chôn vùi sơn cốc, như vậy những con sói xám nhỏ yếu sẽ thế nào?
"Độc nhãn lão đệ lần này không thể làm Lang Vương được rồi..." Trương Bất Nhị gãi gãi đầu , có chút sầu muộn .
"Không có việc gì." Độc nhãn cự lang lắc đầu, cũng không phải rất để trong lòng.
Nó sinh sống một mình nhiều năm như vậy, cũng đã thành thói quen, nếu như lại để nó dẫn đầu đàn sói, cũng có khả năng rất lớn là làm không được.
"Xác định tên kia chết rồi sao?" Chu Diệp lên tiếng hỏi.
Hắn có chút không yên lòng.
Nếu như Trương Bất Nhị tự tay đánh chết Lệ Hôi, như vậy Chu Diệp căn bản sẽ không hỏi vấn đề này.
Thế nhưng trong nháy mắt sơn cốc sụp xuống, Lệ Hôi cũng chưa bị Trương Bất Nhị giết chết.
"Không biết a." Trương Bất Nhị lắc đầu.
Với cảnh giới nhục thân Địa cấp đỉnh phong, thì cho dù sơn cốc sụp xuống, toàn bộ đá đập xuống thân thể cũng không sao cả.
Bất quá Lệ Hôi bị thương không nhẹ, có thể chống đỡ hay không vẫn là khó nói.
Tổng kết lại, tỷ lệ tử vong lớn hơn còn sống .
Trương Bất Nhị dùng thần niệm tìm tòi.
Nửa ngày sau , khóe miệng hơi giật giật.
"Cái mạng tên này con mẹ nó thực ương ngạnh, thế mà còn chưa chết." Trương Bất Nhị nhe răng.
"Lợi hại như vậy a?" Băng mãng xà kinh ngạc.
"Đợi cảnh giới nhục thể của ngươi cũng tăng lên tới Địa cấp đỉnh phong ngươi sẽ biết, toàn sơn cốc sụp đổ xuống cũng chỉ là chuyện nhỏ, ở trạng thái toàn thịnh thì rất khó chết." Trương Bất Nhị giải thích.
"Gia hỏa này lợi hại ở chỗ bị thương không nhẹ còn có thể sống, điểm ấy thì ta khá bội phục." Trương Bất Nhị nói.
"Nếu nó cứ như vậy mà chết, thì ta sẽ cảm thấy có chút không chân thực." Độc nhãn cự lang đi tới, chậm rãi mở miệng .
"Ừ." Trương Bất Nhị gật đầu.
"Phanh!"
Một tiếng nổ vang truyền ra.
Sau đó vô số đá vụn bắn ra bốn phía , khí tức kinh khủng xuất hiện ở chỗ giữa đống đá vụn.
"Hô..."
Trong đá vụn, Lệ Hôi đứng trên một viên đá lớn, thở hổn hển.
Thân thể của nó tràn đầy máu tươi, thoạt nhìn rất thê thảm.
Lúc này.
Trương Bất Nhị chợt mãnh liệt nhảy lên, sau đó lao tới gần Lệ Hôi.
Một quyền nện xuống.
Lệ Hôi chết.
"Hóa ra cũng rất đơn giản." Chu Diệp thở dài.
Vốn cho rằng Lệ Hôi có thể kiên trì đánh với Trương Bất Nhị một trận nữa.
Kết quả là Lệ Hôi làm cho hắn rất thất vọng.
Đồng dạng là Siêu Phàm cảnh đỉnh phong, sao Lệ Hôi này lại cùi bắp như vậy?
Cũng không đúng, phải nói là tại sao Trương Bất Nhị lại mạnh như vậy .
Từ lúc bọn họ tiến vào sơn cốc đến khi chiến đấu chấm dứt, cũng chỉ là một khắc đồng hồ .
"Tốt rồi, mọi chuyện đã xong xuôi." Trương Bất Nhị mang theo thi thể Lệ Hôi , sau đó đem thi thể đặt ở trước mặt độc nhãn cự lang.
"Cuối cùng cũng báo được đại thù." Độc nhãn cự lang lộ ra một nụ cười.
Nó đứng tại chỗ trầm tư một lát, sau đó cười nói: "Nếu như đã kết thúc, vậy vết sẹo trên mặt cũng nên khôi phục rồi."
Nói tới đây, vết sẹo trên mặt độc nhãn cự lang dần dần tróc ra, sau đó bắt đầu mọc huyết nhục mới.
Ánh mắt trắng dã của nó cũng dần dần hồi phục như ban đầu.
"Độc nhãn lão đệ, hiện tại nếu cứ gọi ngươi là độc nhãn thì chỉ sợ có chút không thích hợp rồi?" Trương Bất Nhị vừa cười vừa nói.
"Tên chẳng qua chỉ là một cái danh hiệu, tên gì cũng giống nhau thôi." Độc nhãn cự lang không để ý chút nào mà nói.
Trương Bất Nhị gật đầu, không nhiều lời.
Thần niệm của nó đảo qua đáy cốc, sau đó nói : "Còn có thật nhiều sói xám sống sót, có cứu hay không?"
Độc nhãn cự lang nhìn về phía Chu Diệp.
Chu Diệp suy nghĩ một chút, sau đó nói : "Cứu đi, nói như thế nào thì chúng nó cũng từng là thủ hạ của độc nhãn lão đệ."
"Vậy cũng được."
Trương Bất Nhị lập tức đáp ứng, sau đó bắt đầu thanh lý cự thạch.
Động tác của nó rất thô bạo, trực tiếp nắm lên cự thạch ném về phía xa xa.
Băng mãng xà cùng độc nhãn cự lang cũng gia nhập hàng ngũ cứu viện .
Chu Diệp ngồi trên đầu của băng mãng xà , thỉnh thoảng phóng xuất ra một đạo kiếm quang, chém nát cự thạch , sau đó vận chuyển lực lượng bao vây đá vụn, vứt hết đá vụn ra bên ngoài sơn cốc.
Nửa khắc đồng hồ , sơn cốc đã bị thanh lý sạch sẽ.
Giữa đất trống có hơn mười con sói xám đang nằm.
Kẻ có cảnh giới nhục thân cao, thì chỉ bị trọng thương, còn chưa tới mức nguy hiểm tính mạng .
Mà kẻ cảnh giới nhục thân không cao, giờ phút này đã hấp hối.
Sơn cốc sụp đổ, chỉ còn hơn mười con sói xám sống sót.
Trương Bất Nhị nắm lên hai con sói xám yếu ớt nhất, sau đó vận chuyển lực lượng chữa thương cho chúng.
"Khụ khụ..."
Hai con sói xám ho khan, phun ra một ngụm máu tươi.
Sau khi xác nhận chúng không còn nguy hiểm tính mạng , Trương Bất Nhị trực tiếp ném hai con sói xám sang một bên.
Hai cái sói xám đã thanh tỉnh lại, liếc nhau, ở trong nội tâm đều rất bi thương .
Bất quá cũng không thể vọng tưởng được đãi ngộ tốt làm gì.
Hiện tại ý nghĩ trong lòng của chúng rất đơn giản.
Con mẹ nó có thể còn sống đã là rất hạnh phúc rồi.
Không đầy một phút, tất cả sói xám đều nằm rạp trên mặt đất, vẻ mặt đáng thương nhìn tứ đại thanh niên kiệt xuất.
Muốn nói cái gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Lang Vương cũng đi tây phương thỉnh kinh rồi, còn cố gắng chống cự làm gì?
Tiếp tục khô máu , vậy chỉ có một con đường chết.
Trong đám sói xám, con Siêu Phàm cảnh hậu kỳ đối mặt với độc nhãn lang lúc nãy có tu vi cao nhất.
Ở trong nội tâm nó bị thương vô cùng.
Nếu là dĩ vãng, loại thời điểm này nhất định sẽ tiếp tục khô máu .
Nó được đồng tộc coi là hung hãn không sợ chết.
Nhưng mà giờ phút này, thật sự nó không muốn chết .
Có thể còn sống, đã là một loại may mắn rồi.
Không thể yêu cầu xa vời cái khác.
"Ngươi hãy thành thật một chút, nói xem tên Lệ Hôi bội bạc kia cất giấu tài sản của đàn sói ở địa phương nào?" Trương Bất Nhị ngồi xổm trước mặt một con sói xám , vỗ vỗ đầu đối phương sau đó hỏi.
"Bên kia có một sơn động, tất cả mọi thứ đều ở bên trong." Sói xám ở trong lòng thở dài, đứng dậy chỉ vào chỗ sâu trong sơn cốc.
"Coi như ngươi thành thật." Trương Bất Nhị rất hài lòng gật đầu, sau đó bàn tay lớn đập lên người sói xám một cái.
"Bụp."
Sói xám bị đập ngã xuống đất.
Con mẹ nó đã thành thật như vậy rồi, đãi ngộ không thể tốt một chút sao?
Sói xám rất muốn nói cái gì, nhưng mà cẩn thận ngẫm lại, nó đã nhận rõ thân phận của mình.
Mình bây giờ chính là tù binh, không có tư cách yêu cầu đãi ngộ này nọ.
Bị đãi ngộ như vậy cũng bình thường.
Trương Bất Nhị đi về phía sâu trong sơn cốc.
Hắn chuyển đi từng khối cự thạch, xác thực tìm được một sơn động.
"Cỏ gia, thứ gì cũng đều đặt ở đây ." Trương Bất Nhị nhìn về phía Chu Diệp hô lớn.
"Đi tới đó." Chu Diệp kêu gọi băng mãng xà.
Băng mãng xà vặn vẹo thân hình, sau đó đi tới bên cạnh Trương Bất Nhị .
Bọn họ nhìn vào sơn động.
Bên trong sơn động , chất đống rất nhiều đồ vật.
Có một chút là yêu đan, còn có số lượng lớn linh dược cùng với từng viên đá thật nhỏ màu trắng sữa.