Chương 173: Trương mỗ ta độ kiếp nhất định đơn giản (1)
Tứ đại thanh niên tiếp tục mang theo cây ăn quả tinh đi lên phía trước.
Phía trước nước biếc núi xanh, phong cảnh đẹp đẽ.
“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy phong cảnh như vậy." Cây ăn quả tinh cảm thán nói.
Mình trước kia, tầm mắt thật sự quá thấp.
Tuổi tuy rằng vượt qua nghìn năm, nhưng mà về mặt kiến thức, còn không sánh bằng được một con chim nhỏ.
Cách nói như vậy rất làm cho cây thương tâm, nhưng mà đây chính là một sự thật.
"Đi dạo bốn phía nhiều hơn là có thể chứng kiến được." Chu Diệp nói .
Phong cảnh Mộc giới, hắn kỳ thật cũng rất ít khi chú ý.
Nguyên nhân chủ yếu là không có thời gian.
Nhân cơ hội lần này, kỳ thật cũng có thể hảo hảo đi xem phong cảnh Mộc giới.
. . .
Chính giữa thâm sơn, có tiếng nước chảy "rào rào" truyền đến.
Năm sinh linh đi tới một chỗ bên cạnh thác nước.
Độc nhãn cự lang đứng ở bờ sông uống nước.
Băng mãng xà đem cái đuôi tráng kiện đặt ở dưới dòng nước chảy.
"Nhiệt độ của nước cũng không tệ lắm, có lẽ có không ít cá con." Băng mãng xà nói .
Vừa mới nói xong.
"Tõm tõm tõm tõm!"
Một con cá nhỏ lập tức phá tan mặt nước, ở giữa không trung thay đổi tử tư thế, rồi lại rơi vào trong nước.
Bởi vì thác nước tồn tại, nước chảy ồ ạt gấp gáp, vì vậy con cá nhỏ này rất nhanh đã bị cuốn tới sông nhỏ ở hạ du .
"Đi dọc theo bờ sông là có thể gặp được không ít sinh linh đã ra đời linh trí, đến lúc đó chúng ta có thể hỏi hỏi đường." Trương Bất Nhị nói .
Tâm tư của thổ phỉ, vốn dĩ chưa từng dừng lại.
Mỗi thời mỗi khắc đều ở trong đầu giả tưởng, đến lúc đó bản thân nên biểu hiện như thế nào, mới có khí phách bá đạo hiên ngang .
"Vậy thì đi thôi." Chu Diệp đồng ý.
Hết thảy sự tình, đối với Chu Diệp hắn mà nói đều là thế nào cũng được.
Tu luyện liên tục trong thời gian quá dài, làm cho Chu Diệp hắn rất ít khi được buông lỏng.
Vì vậy hôm nay Chu Diệp không có ý định tu luyện, muốn buông lỏng thể xác và tinh thần.
Thể xác và tinh thần đều được buông lỏng thoải mái, vậy thì tu luyện quả thực giống như ngồi hỏa tiễn, nhanh đến mức làm cho người thường đuổi không kịp.
Sông nhỏ dưới hạ du.
Cỏ dại bên bờ sông có thật nhiều dấu vết giẫm đạp, xem ra hẳn là có thật nhiều sinh vật tới đây uống nước.
Đồng thời, bọn hắn phát hiện ở giữa dòng sông cũng có không ít sinh vật đã ra đời linh trí.
Cá tinh cùng cua tinh.
Lúc này, trên đầu ngón tay của Trương Bất Nhị có một con cua tinh.
Động tác của cua tinh rất càn rỡ, tu vi rất thấp vậy mà dám giơ một đôi càng lên, trực tiếp kẹp tới đầu ngón tay của Trương Bất Nhị.
Trương Bất Nhị đưa mặt sát tới, nhìn chằm chằm vào con cua trên đầu ngón tay, sau đó nói : "Tiểu lão đệ, ngươi làm sao vậy a?"
Ngay vừa rồi, Trương Bất Nhị có chút nhàm chán, sau đó thò tay vào sông nhỏ trong chuẩn bị bắt cá.
Dù sao đây cũng là một cơ hội có thể nếm thử cá nướng.
Kết quả là cá thì không tìm được, ngược lại vớ phải một con cua không hiểu chuyện .
Cua tinh chưa đạt tới cảnh giới có thể nói chuyện, vì vậy chỉ có thể cùng Trương Bất Nhị giương mắt nhìn nhau.
"Ngươi chỉ là con cua tinh Huyền Hải cảnh nho nhỏ , vậy mà dám khiêu khích Siêu Phàm cảnh đỉnh phong như ta, nếu không phải ta thân là một trong Tứ Đại Thanh Niên Kiệt Xuất Mộc Giới , thì hôm nay đã đem ngươi đi nướng rồi." Trương Bất Nhị vung vẩy ngón tay, sau đó đem cua tinh vứt xuống nước.
Hình thể của nó so sánh với cua tinh, thật sự quá chênh lệch.
Vì vậy cua tinh không cách nào tạo thành bất cứ thương tổn gì cho nó.
"Bịch!"
Trương Bất Nhị trực tiếp nhảy vào trong sông.
Thân thể to lớn rơi vào giữa dòng sông xong làm cho bọt nước văng khắp nơi, tựa như một vụ nổ vậy.
"Trương lão ca, ngươi làm gì thế?" Độc nhãn cự lang bị nước bắn tung tóe vào người, có chút tò mò mà hỏi.
"Bắt cá." Trương Bất Nhị đưa hai bàn tay to lớn mò mẫm trong dòng sông , cũng không ngẩng đầu lên, nói.
"Ta làm vậy là vì nhớ lại thuở ấu thơ đấy, ngươi biết không?"
Trương Bất Nhị vừa mò mẫm, vừa nói như vậy với độc nhãn cự lang .
"Nhớ năm đó, khi ta còn là một con viên hầu nho nhỏ, ta vốn rất thích vào trong sông mò cá, tuy rằng hiện tại tu vi cao rồi, nhưng mà ta thật sự rất hoài niệm loại cảm giác này."
Nói xong , Trương Bất Nhị nâng hai cánh tay lên, đám người Chu Diệp nhìn qua, trong bàn tay to lớn của Trương Bất Nhị có vài con cá lớn.
Mỗi một con cá đều phải dài chừng ba xích.
(đơn vị đo cổ, 1 xích=33,33 cm)
Băng mãng xà nhìn Trương Bất Nhị, sau đó nói : "Nói thật, Trương lão ca, ngươi nếu như không lợi dụng tu vi mà bắt được những con cá này, vậy thì ta thật sự phục ngươi."
Trương Bất Nhị cười cười.
"Vừa rồi đều là ta khoác lác đấy, loại sự tình bắt cá này, không dùng tu vi thì làm sao có thể ?"
Trương Bất Nhị đứng lên từ con sông nhỏ, sau đó nâng lên cánh tay phải, mấy con cá lớn lơ lửng ở trên lòng bàn tay.
Ý niệm trong đầu của hắn hơi động một chút, trong lòng bàn tay đã nổi lên hỏa diễm.
Chỉ một lát sau, năm con cá lớn đã bị nướng chín rồi.
"Cỏ gia người nếm thử không?" Trương Bất Nhị hỏi.
Trong nháy mắt hỏi xong câu này, trong lòng đã có chút hối hận.
Cỏ gia căn bản chính là một gốc cỏ, sao có thể ăn cá được?
Giờ khắc này, Trương Bất Nhị cảm giác mình có chút lỡ mồm.
"Không ăn" Chu Diệp lắc lắc lá cỏ.
Trong lòng của hắn rất chán ghét.
Trương Bất Nhị nướng cá, nhìn qua rất khó coi, chắc là mùi vị cũng không tốt đến đâu.
Trương Bất Nhị bắt lấy cá nướng phân cho độc nhãn cự lang cùng băng mãng xà.
Vốn đưa cho cây ăn quả tinh một con, nhưng mà cây ăn quả tinh lại không ăn cá nướng.
"Mùi vị bình thường." Độc nhãn cự lang nuốt vào cá nướng , sau đó mới lên tiếng.
Băng mãng xà cũng đồng ý với lời nhận xét này, nó nói với Trương Bất Nhị : "Trương lão ca, trù nghệ của ngươi không được tốt lắm, còn cần hảo hảo học tập thêm mới được."
Trương Bất Nhị lườm chúng nó một cái.
"Tự nhiên được ăn đã là không tệ rồi, lại còn chọn ba lấy bốn ."
Nói xong, Trương Bất Nhị lại xách lên cây ăn quả tinh, đi tới phía trước.
Độc nhãn cự lang cùng băng mãng xà liếc nhau, cùng nhau lộ ra một nụ cười.
. . .
Buổi chiều.
Ánh mặt trời rất sắc bén, làm cho nhiệt độ của dòng sông nhỏ cũng có chút tăng cao.
Bất quá đối với năm sinh linh này mà nói đều là chuyện nhỏ, hoàn toàn không quan tâm.
Mọi người đều có thân phận, có tu vi trong người , căn bản không quan tâm vấn đề nhỏ này.
Phía trước, là một bình nguyên dường như trải dài vô tận.
Bên trên bình nguyên cũng chỉ có một dòng sông nhỏ uốn lượn, trừ cái đó ra, chỉ còn cỏ dại rậm rạp, phóng mắt ra xa chỉ thấy một màu xanh mênh mông bát ngát .
"Phía trước có một đàn trâu, chúng ta đi hỏi ngưu vương một câu xem sao." Trương Bất Nhị nói .
"Cũng được."
Sau khi chúng nó tới gần, đàn trâu bắt đầu nóng nảy chuyển động.
Con trâu có tu vi cao bắt đầu hơi cúi đầu xuống, không ngừng nâng chân cào cào đất, làm ra bộ dáng như thể lập tức sẽ công kích tới.
"Này mấy lão đệ, không nên hiểu lầm, chúng ta không có ác ý." Trương Bất Nhị mở miệng giải thích.
Thanh âm của nó rất vang dội, truyền khắp phạm vi vài dặm.
Đám trâu nước này có hình thể khá lớn, con nào con nấy to như voi, thế nhưng so với Trương Bất Nhị mà nói, vẫn còn chưa đủ nhìn.
Trương Bất Nhị chính là một nhân vật hình thể khủng bố cao tới ba trượng.
"Mấy vị đạo hữu có chuyện gì?" Từ chính giữa đàn trâu , con ngưu vương cầm đầu đi ra, có chút nghi ngờ hỏi.
Ngưu vương là Siêu Phàm cảnh hậu kỳ, tự nhiên có thể nhìn ra đội ngũ của Chu Diệp bất phàm.
Ngưu vương ở trong lòng vẫn có chút khẩn trương .