Chương 185: Cây già, giữa nhóm chúng ta không có tín nhiệm (2)
Tôn Lão Tam thở dài.
Nó do dự hồi lâu, cuối cùng nói : "Đại ca a, nể tình hai ta có giao tình thâm hậu , ta giúp ngươi một lần vậy."
Nói xong, Tôn Lão Tam từ trong hư không đi ra, dùng thần niệm truyền âm cho Xích Hồng .
"Chị dâu, bên này đã xảy ra chuyện, ta cùng đại ca đi giải quyết một chút."
Truyền âm hoàn tất xong , Tôn Lão Tam nhíu mày nói với Kim Tiểu Nhị .
"Như vậy đã được chưa?"
"Hảo huynh đệ a." Kim Tiểu Nhị cảm động.
Linh tuyền.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Xích Hồng có chút kỳ quái.
Đang êm êm đẹp đẹp , sao lại đột nhiên xảy ra chuyện rồi.
"Sao vậy?" Chu Diệp có chút tò mò mà hỏi.
"Nghe nói bên kia đã xảy ra chuyện, cũng không biết rút cuộc là tình huống như thế nào." Xích Hồng hồi đáp.
Chu Diệp lâm vào trầm tư.
Loại chuyện này, hơi chút tưởng tượng, liền có thể minh bạch, khẳng định là có chuyện ẩn ở bên trong.
Nhưng mà Chu Diệp hắn tuyệt đối sẽ không làm bại lộ kế hoạch của đồng bọn.
"Không có việc gì, đừng lo lắng, lão Kim thực lực mạnh như vậy, gặp được sự tình nhất định sẽ giải quyết." Chu Diệp nói.
Giờ phút này, điều đầu tiên nhất định phải làm là giúp Xích Hồng yên lòng.
"Ừ." Xích Hồng gật đầu.
Chu Diệp tiếp tục tu luyện.
Hai ngày sau đó.
"Xích Hồng tiểu tỷ tỷ, ta quay về Thanh Hư sơn nhé." Chu Diệp tỉnh lại, sau đó nói với Xích Hồng.
"Nhanh như vậy sao?" Xích Hồng hỏi.
"Chi bằng ngươi chờ thêm hai ngày, chờ Kim Tiểu Nhị trở về sau đó để hắn chở ngươi về." Xích Hồng mở miệng nói.
Chu Diệp điều động lực lượng, bay lên không trung, lơ lửng trên mặt nước.
"Không được, không cần phiền toái như vậy, nơi đây cách Thanh Hư sơn cũng không xa, không bao lâu là có thể đến nơi." Chu Diệp nói .
"Vậy được rồi, ngươi đi trên đường chú ý một chút." Xích Hồng gật đầu, lập tức dặn dò.
"Yên tâm đi."
Chu Diệp nhìn về phía băng mãng xà cùng độc nhãn cự lang, nói với chúng : "Đợi lão Kim trở về xong thì các ngươi có thể đi theo hắn lăn lộn."
"Cỏ gia, vậy khi nào ngươi lại mang bọn ta đi cứu vớt những sinh linh nhỏ yếu a?" Độc nhãn cự lang hỏi.
Tuy rằng đi theo lão đại lăn lộn rất không tồi, nhưng mà từ đáy lòng nó vẫn là một con sói chính nghĩa, muốn đi cứu vớt những sinh linh nhỏ yếu.
"Cứu vớt sinh linh nhỏ yếu?" Xích Hồng sững sờ, lập tức cười hỏi: "Các ngươi nói mấy lời này là có ý gì?"
Chu Diệp giải thích : "Tứ Đại Thanh Niên Kiệt Xuất Mộc Giới chúng ta có lý niệm là cứu vớt những sinh linh nhỏ bé yếu đuối bị sinh linh cường đại ức hiếp , khiến chúng được rời xa sinh hoạt ngập trong biển khổ."
Xích Hồng có chút mờ mịt, nghe mà không hiểu lắm.
Đám người tiểu thảo tinh thiện lương như vậy sao, vậy mà chủ động đi trợ giúp kẻ nhỏ yếu.
"Kỳ thật nó chính là ăn cướp."
"Bất quá đối tượng ăn cướp biến thành những cường giả thường xuyên ăn cướp các sinh linh khác." Chu Diệp chậm rãi nói .
Nói ra đoạn văn này, hắn cảm giác hình tượng cao lớn chính nghĩa của mình cũng bị bóp méo.
Xích Hồng nghe vậy, lập tức đã minh bạch.
Ngay vừa rồi còn cảm thấy đám người tiểu thảo tinh thật thiện lương...
Bây giờ thì...
Không cảm thấy như vậy nữa rồi.
"Các ngươi rất có ý tứ đấy." Xích Hồng lộ ra một nụ cười.
Nàng chưa từng ăn cướp người nào, nên không rõ ràng sự vui vẻ khi cướp các sinh linh khác.
Chu Diệp suy nghĩ một chút, sau đó nói với Xích Hồng : "Xích Hồng tiểu tỷ tỷ, có chuyện này ta nhờ ngươi báo lại với Lão Kim một câu."
"Chuyện gì?" Xích Hồng có chút tò mò.
Chu Diệp cười nói: "Ta cảm thấy mũi nhọn chiến đấu của Tứ Đại Thanh Niên Kiệt Xuất Mộc Giới chúng ta vẫn còn chưa đủ mạnh, vì vậy cần thêm cường giả có ái tâm gia nhập, ta thấy lão Kim rất không tệ."
Xích Hồng sửng sốt một chút.
Nhìn Kim Tiểu Nhị giống như cường giả có ái tâm sao?
Hình như không giống mà?
Dù sao Xích Hồng vẫn cảm thấy Kim Tiểu Nhị không có tấm lòng cao đẹp chút nào .
Hoàn toàn là kẻ ưa thích khi dễ người nhỏ yếu .
Bất quá bây giờ khi đã ở chung một chỗ, Xích Hồng ngược lại đã vững vàng đè Kim Tiểu Nhị xuống.
"Qua thời gian dài như vậy ở chung, ta phát hiện Lão Kim tâm địa thiện lương, rất thích hợp gia nhập cái đội ngũ này của chúng ta!" Chu Diệp nghiêm mặt nói.
Hắn giờ phút này muốn kéo Kim Tiểu Nhị xuống nước.
Sau đó đi ăn cướp đám Yêu Vương lợi hại một chút.
Chỉ có những Yêu Vương đó mới tương đối giàu có a.
Siêu Phàm cảnh bây giờ hắn nhìn đã thấy chướng mắt rồi.
Quá yếu, còn có một lý do là tương đối nghèo.
Không thể không nói, Chu Diệp hiện tại rất bành trướng .
Bất quá hắn cũng có vốn liếng để kiêu ngạo.
Chờ Chu Diệp hắn lại đột phá lần nữa, bên trong Siêu Phàm cảnh còn có ai là đối thủ của Chu Diệp hắn?
"Vậy được rồi, chờ hắn trở về, ta sẽ nói với hắn chuyện này." Xích Hồng gật đầu đồng ý.
"Vậy được, Xích Hồng tiểu tỷ tỷ, ta sẽ không quấy rầy, đi trước." Chu Diệp cười nói.
"Tốt." Xích Hồng cười.
Chu Diệp lại dặn dò độc nhãn cự lang cùng băng mãng xà một phen sau đó mới hóa làm một đạo ánh sáng màu xanh bay về phương xa
Theo khoảng cách với Thanh Hư sơn càng ngày càng gần, Chu Diệp vẫn luôn cảm thấy có chuyện gì muốn phát sinh.
Loại cảm giác này có chút kỳ diệu.
Thanh Hư sơn.
Chu Diệp trực tiếp rơi xuống trong sân.
Tại giữa sân, không nhìn thấy Thanh Đế lão đại, cũng không thấy Kim Tam Thập Lục, chỉ có cẩu tặc Lộc Ma Vương nằm ở bên cửa sổ ngủ say .
Chu Diệp không đi quấy rầy cẩu tặc Lộc Ma Vương, ngược lại là đi về hướng ngoài sân nhỏ .
Hắn đi tới chỗ gốc cây già , sau đó ngẩng đầu nhìn gốc cây già.
"Cây già a, giữa chúng ta tình cảm thâm hậu như vậy, ngươi nói thực đi, đến cùng thì ngươi đã thành tinh hay chưa ?"
Gốc cây già ở trong nội tâm rất muốn điên cuồng chửi rủa.
Cái đcm.
Lúc này mới hơn nửa tháng, ngươi trở về làm gì a.
Tại sao không thể chờ lâu thêm một đoạn thời gian rồi mới trở lại .
Gốc cây già cũng là nhân vật tàn nhẫn, rễ cây tráng kiện chui từ dưới đất lên, quất về phía Chu Diệp.
Nó hôm nay phải làm cho tên cỏ tinh khốn nạn này được biết, rốt cuộc mình đã thành tinh hay chưa.
Chu Diệp quan sát gốc cây già, bất ngờ không đề phòng bị rễ cây quấn lấy, sau đó bị gắt gao đè trên mặt đất.
"Con mẹ nó!"
Người nào dám làm càn như vậy, vậy mà đánh lén Chu Diệp hắn.
Quá hèn hạ.
Chu Diệp toàn thân chấn động, mấy đạo kiếm quang bắn ra, chặt đứt rễ cây .
Sau đó ý niệm trong đầu khẽ động, thuận theo rễ cây bắt đầu dò xét.
Cuối cùng, Chu Diệp phát hiện.
Tiểu tặc đánh lén mình vậy mà là gốc cây già.
Ở trong nội tâm của Chu Diệp rất phức tạp.
"Gốc cây già, uổng cho Chu Diệp ta coi ngươi trở thành bằng hữu, không thể tưởng tượng được ngươi vậy mà đối xử với ta như vậy, rất tốt, từ hôm nay trở đi, tín nhiệm giữa chúng ta đã không còn." Chu Diệp vô cùng đau đớn nói.
Gốc cây già ở trong nội tâm khinh thường.
Giữa hai ta, có cái khái niệm nào gọi là tín nhiệm sao?