Chương 184: Cây già, giữa nhóm chúng ta không có tín nhiệm (1)
Khi nghe Chu Diệp nói vậy, tự nhiên cảm thấy đối phương có thể là thật sự hơi yếu đuối.
Băng mãng xà rất muốn nói với vị lão đại này một câu về tình huống thật sự, nhưng mà sau khi suy nghĩ một chút liền cảm thấy không cần thiết.
Lão đại không biết cũng tốt, miễn cho lão đại cảm thấy mặc cảm.
Dù sao mấy ai có thể lợi hại như vậy, có thể ở trong cảnh giới đặc thù Siêu Phàm cảnh này mà vượt cấp đánh nhau?
"Ừ, phải nỗ lực mới được a." Chu Diệp nói một câu, sau đó bắt đầu tiếp tục tu luyện.
"Tu luyện thôi, nói nhảm nhiều làm gì." Độc nhãn cự lang có chút ưu thương nói.
Cỏ gia người ta lợi hại như vậy cũng đang cố gắng tu luyện, bản thân đã yếu đuối còn có lý do để không nỗ lực sao?
Không nỗ lực tuyệt đối không đạt được tình trạng ưu tú như cỏ gia.
Nhưng mà cố gắng xong mới biết được, cỏ gia đến cùng là kinh khủng cỡ nào.
Vì vậy cho ra kết luận.
Nỗ lực cùng không nỗ lực, chênh lệch tựa hồ không quá lớn.
Nhưng mà sống trên thế giới này, chung quy vẫn phải có chút lòng cầu tiến.
Cố gắng hết sức là tốt rồi.
Không yêu cầu xa vời cái khác.
...
Lại là ba ngày sau.
"Xích Hồng tiểu tỷ tỷ, cái Linh tuyền của ngươi có chút không được." Chu Diệp nói với Xích Hồng.
"Làm sao vậy ?" Xích Hồng có chút nghi ngờ hỏi.
Linh tuyền sao lại không được đây?
Rất tốt a, ngâm mình cảm giác thật thoải mái , mình cũng ở đây mấy nghìn năm rồi.
"Hấp thu không được bao nhiêu linh khí." Chu Diệp nói .
Xích Hồng ra vẻ đương nhiên nói: "Đây không phải là bình thường sao, ngươi cũng đã là Siêu Phàm cảnh hậu kỳ rồi, cho dù có hút khô Linh tuyền cũng không chiếm được nhiều hiệu quả a."
"Ta biết rõ, ta chỉ là cảm thán một câu."
Chu Diệp nói xong, đột nhiên có chút muốn quay về Thanh Hư sơn .
Tuy rằng linh điền có thể mang đến cho hắn linh khí không nhiều, nhưng có thể tùy tiện rút thưởng, sau đó cùng cẩu tặc Lộc Ma Vương đổi thành ít đồ tốt để dùng a.
"Ta phải đi về rồi." Tôn Lão Tam tỉnh dậy.
Hắn nằm ở trong Linh tuyền ngủ vài ngày, cảm thấy không quá có ý tứ.
Vẫn là lãnh địa của mình thoải mái hơn, toàn được nhậu nhẹt ăn ngon, cuộc sống gia đình trôi qua vô cùng thoải mái.
Kỳ thật hắn cũng có chút hoài nghi Kim Tiểu Nhị.
Thử nghĩ mà xem, cuộc sống của ngươi không được tốt, thì tại sao phải lôi kéo ta, khiến cho ta phải giữ ý cả ngày, không dám càn rỡ.
"Không thể lưu lại thêm hai ngày sao?" Kim Tiểu Nhị quay đầu nhìn về phía Tôn Lão Tam, hai mắt híp lại.
Nghĩ đến chuyện gia hỏa này trở về liền được sống thoải mái sung sướng, trong nội tâm Kim Tiểu Nhị có chút không được cân bằng .
Phải giữ lại đối phương, cùng mình chịu khổ mới được.
Lúc trước đã nói mọi người là huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia còn gì.
Sao bây giờ lại thành có nạn thì ta chịu, có phúc thì ngươi hưởng một mình chứ.
Hơi quá đáng.
"Không lưu lại làm gì cả, không quấy rầy các ngươi nữa, ta còn có chuyện phải về xử lý đấy." Tôn Lão Tam lắc đầu, nghiêm mặt nói.
Trong nội tâm thì hoàn toàn không giống vậy.
Mặc dù không có sự tình phải xử lý, nhưng mà cũng phải giả bộ rằng chính mình rất bận rộn.
Nếu không lỡ bị thành công kéo lại, thời gian trôi qua rất nhàm chán.
"Ngươi thì có chuyện gì để xử lý chứ? Giao cho ngươi đám tiểu yêu thuộc hạ chẳng phải được rồi à." Kim Tiểu Nhị giữ chặt hắn, rồi sau đó nói ngay: "Ở lâu thêm vài ngày, để cho ca ca ta hảo hảo chiêu đãi ngươi."
"Đại ca ngươi quá khách khí, lần sau nhé." Tôn Lão Tam lập tức chối từ.
Nói tới đây, Tôn Lão Tam không để lại dấu vết đẩy tay Kim Tiểu Nhị ra, sau đó nói với Chu Diệp: "Cỏ gia, ta còn có chuyện chưa xử lý, sẽ không ở đây cùng các ngươi nữa a."
"Đi đi đi đi." Chu Diệp không thèm để ý chút nào nói.
Nguyên nhân Tôn Lão Tam muốn đi hắn cũng có thể đoán được một ít, đơn giản chính là ở chỗ này quá nhàm chán.
Đồng dạng, hắn cũng cảm thấy như thế.
Hắn cảm thấy, ở thêm hai ngày nữa mình cũng phải chạy khỏi đây rồi.
Quay về Thanh Hư sơn, sau đó hảo hảo quan sát một phen, bạn tốt gốc cây già của mình có phải đã thành tinh hay không.
Nếu như không thành tinh, vậy khẳng định bản thân sẽ có chút ít thất vọng.
Nếu như thành tinh, vậy Chu Diệp hắn lại có thêm một tiểu đồng bọn, rất tốt.
"Lão đệ, theo ta đi." Tôn Lão Tam nhìn về phía Trương Bất Nhị.
"A?" Trương Bất Nhị hơi sững sờ.
Bản thân sắp đi đến đỉnh phong vượn sinh sao?
Đi theo lão đại lăn lộn a.
"Lão Trương, Tôn Lão Tam cùng ngươi coi như là đồng tộc, đi theo hắn ngươi có thể học được không ít thứ hay ho." Chu Diệp nói vậy với Trương Bất Nhị .
"Vậy được." Trương Bất Nhị gật đầu.
Sau đó nó đứng dậy, chuẩn bị đi theo Tôn Lão Tam rời đi.
Tôn Lão Tam căn bản không muốn nói thêm câu nào với Kim Tiểu Nhị, nó hiển lộ chân thân, hơi thu nhỏ lại một chút, sau đó cùng Trương Bất Nhị kề vai sát cánh mà lao về phía xa .
Vừa đi, đồng thời còn quay đầu lại nhìn về phía Kim Tiểu Nhị nói : "Đại ca, cáo từ!"
"Ta tiễn ngươi đi!" Kim Tiểu Nhị liền vội vàng đuổi theo.
Gia hỏa Tôn Lão Tam này gần đây rất giàu có.
Nói như thế nào mình cũng là đại ca của đối phương, đi tới ăn nhờ ở đậu mấy hôm hẳn là không có vấn đề gì.
"Đừng tiễn a!" Tôn Lão Tam lập tức dừng thân, sắc mặt nghiêm túc nói .
"Không làm mất thời gian của đại ca , lão đệ ta thật sự là có chút vội vàng."
Tôn Lão Tam lưu lại một câu nói, sau đó mang theo Trương Bất Nhị trực tiếp phá vỡ hư không chạy trốn.
A, cái tiểu tâm tư của Kim Tiểu Nhị ngươi, Tôn mỗ chẳng lẽ còn không biết hay sao.
Khẳng định là muốn tới trong nhà Tôn mỗ làm khách một đoạn thời gian.
Tuy rằng cảm tình rất tốt, nhưng mà chuyện này không có khả năng.
"Mọi người đều là huynh đệ, tiễn ngươi đi vẫn là chuyện cần phải làm." Kim Tiểu Nhị hóa làm kim quang, trốn vào hư không, trực tiếp đuổi theo.
Bên trong hư không .
Kim Tiểu Nhị đuổi theo Tôn Lão Tam, có chút đau lòng nói : "Lão đệ ngươi quá không ngay thẳng rồi."
"Đại ca, ta gần đây sinh hoạt túng quẫn, ngươi vậy mà không thông cảm cho ta chút nào."
Khóe miệng Tôn Lão Tam hơi giật giật.
"Đi về đi, mẹ nó chứ."
Kim Tiểu Nhị nói : "Lão đệ ngươi yên tâm, chờ một ngày đại ca ta trở mình làm chủ, đến lúc đó chỗ tốt không thể thiếu ngươi đâu."
"Xem ra chị dâu vẫn còn chưa quản đủ nghiêm a, đại ca ngươi quá bành trướng, vậy mà còn có tâm tư bậc này." Tôn Lão Tam đột nhiên nói một câu.
Đồng thời, Tôn Lão Tam suy nghĩ, bản thân nên chọn nghiêng về phe nào.
Cùng chiến tuyến với Xích Hồng mà nói, vậy nhất định sẽ bị đại ca của mình lấy cớ sửa chữa một trận.
Nếu như ở chung chiến tuyến với đại ca của mình mà nói, có chút không ổn.
Bản tính của Kim Tiểu Nhị, Tôn Lão Tam nó còn không biết hay sao.
Có chút thích đào hố bẫy người khác.
"Tình cảm hai ta không phải rất sâu dày sao?" Tim Kim Tiểu Nhị có chút lạnh buốt.