Chương 187: Ta hoài nghi ngươi nhằm vào ta (1)
Lộc Tiểu Nguyên hít sâu một cái, sau đó buông Chu Diệp xuống, phủi tay rồi nói: "Đi, đi xem cây già một chút."
"Đi."
Chu Diệp đồng ý.
Cây già chính là hảo bằng hữu của Chu Diệp ta.
Nhất định phải quan tâm, chú ý đối phương một chút.
Bên vách núi.
Cây già nhìn Lộc Tiểu Nguyên mang theo Chu Diệp đi tới, lập tức có chút khó chịu.
Mới sáng sớm, có thể để cho cây hảo hảo tu luyện hay không.
"Tiểu sư đệ, ngươi còn phải cố gắng a." Lộc Tiểu Nguyên cảm thán.
Nàng cảm thấy, số người nhà có tu vi thấp hơn mình quá ít.
Tiểu thảo tinh được tính là một cái, hiện tại cây già cũng tính là một cái.
Kim Tiểu Nhị cũng có thể miễn cưỡng tính là một cái.
Tính toán đâu ra đấy, cũng không thể đột phá hai chữ số, rất khó chịu.
"Đúng a, tiểu sư đệ." Chu Diệp rất tán thành.
Giờ phút này, Chu Diệp lại đứng về phía cẩu tặc Lộc Ma Vương.
Tiểu sư đệ sinh ra để làm gì, nhất định là để mình khi dễ.
Chờ đã, ý nghĩ này không phải quá tốt.
Mình là một sư huynh gương mẫu, sao có thể có loại ý nghĩ này?
Nhất định phải nhận thức sai lầm của mình, sau đó hảo hảo sửa lại.
Đối đãi sư đệ, nhất định phải hữu hảo, nhất định phải ôn nhu.
Chu Diệp thầm nghĩ vậy.
Hắn quyết định, cần làm cây già cảm nhận được tình yêu mến đến từ sư huynh là hắn.
"Đã ra đời linh trí, lại bái nhập môn hạ sư cô, vậy phải cố gắng tu luyện, không thể lười biếng." Ngữ khí Chu Diệp tràn đầy nghiêm túc.
Chẳng lẽ ta không biết sao?
Cây già căn bản không nghe vào, thậm chí còn tiến hành quang hợp.
Trong lòng cây già nó cũng có chí khí hiên ngang.
Chuyện tu luyện đương nhiên là phải thật chú trọng.
Nhất định phải đánh bại thế lực tà ác.
"Tiểu sư đệ không thể nói chuyện, rất khó giao lưu." Lộc Tiểu Nguyên có vẻ nghiêm túc nói.
"Ừm." Chu Diệp tràn đầy đồng cảm.
Nhớ lại trước đây, khi Chu Diệp hắn còn chưa thể mở miệng nói chuyện, liền bị cẩu tặc Lộc Ma Vương ức hiếp rất thảm.
Cho nên mới nói, không thể nói chuyện là một loại sự tình làm người ta rất khó chịu.
"Nhiệm vụ hảo hảo dạy bảo tiểu sư đệ liền giao cho ngươi." Lộc Tiểu Nguyên ngồi xổm xuống, nói chuyện với Chu Diệp.
"Sư tỷ ngươi yên tâm, ta cam đoan sẽ dạy dỗ tiểu sư đệ thật tốt." Chu Diệp tràn đầy tự tin.
Chu Diệp hắn là người từng trải, trong lòng tự nhiên rõ ràng cách để giao lưu cùng đối phương.
Lộc Tiểu Nguyên về tới trong sân.
Chu Diệp đứng dưới tán cây già, ngẩng đầu nhìn cây già.
"Tiểu sư đệ, vốn dĩ giữa chúng ta đã có tình cảm vô cùng thâm hậu, mặc dù không phải đồng môn, nhưng sư cô cùng sư phụ ta có quan hệ tốt như vậy, cũng miễn cưỡng xem như đồng môn."
"Ngươi yên tâm, con mẹ nó về sau phàm là kẻ nào không có mắt ức hiếp ngươi, ngươi trực tiếp nói cho sư huynh, sư huynh ta liền chém đầu kẻ đó." Chu Diệp nghiêm túc nói, ngữ khí tràn đầy vẻ hữu hảo.
Đồng thời, Chu Diệp cảm giác đoạn văn vẻ này của mình hẳn là rất không tệ, có thể làm cây già cảm động.
Nhưng mà.
Trong lòng cây già rất muốn mở mồm chửi ầm lên.
Con mẹ nó ai không có mắt ức hiếp ta chứ, đó không phải là Chu Diệp ngươi hay sao?
Cũng hợp lý đấy, con mẹ nó Chu Diệp ngươi chính là không mọc ra mắt.
Nếu Chu Diệp biết rõ ý tưởng này, khẳng định phải phản bác.
Chu Diệp ta chính là một cọng cỏ, không mọc mắt là chuyện đương nhiên rồi.
"Tiểu sư đệ, cố gắng tu luyện, chứng đạo Đế Cảnh , chờ một ngày nào đó ngươi trở thành tồn tại như Thụ gia gia, vậy lúc đó trời đất bao la , mặc cho ngươi đi!"
Chu Diệp vẽ ra viễn cảnh cao xa cho cây già nghe, cũng mặc kệ đối phương đến cùng là có hiểu hay không.
Nói linh tinh một lát, Chu Diệp đột nhiên cảm giác đã tới lúc nói chính sự, cho nên hắn hỏi: "Cây già, hai ta là huynh đệ đúng không?"
Cây già nghe vậy, tán cây lắc lắc.
Ý tứ biểu thị cực kỳ rõ ràng: Không phải.
Chu Diệp cảm thấy rất đau lòng.
Hắn không biết cây già là quá thật thà, hay là xem thường Chu Diệp hắn.
Vậy mà không muốn làm huynh đệ với Chu Diệp hắn.
Cây già a cây già, ngươi vừa mất đi đại cơ duyên rồi đó.
Chu Diệp vẫn biểu hiện vẻ mặt bình thượng, giả bộ như bản thân không hiểu gì.
"Tiểu sư đệ a, từ nay về sau, ngươi chính là huynh đệ thân thiết nhất của Chu Diệp ta." Chu Diệp mở miệng nói.
Hắn muốn lừa cây già.
Cây già thành tinh không lâu, trí tuệ không cao.
Với chỉ số thông minh của Chu Diệp hắn mà cũng không thể lừa dối được cây già, vậy Chu Diệp hắn cũng sẽ hoài nghi cái thế giới này có phải thay đổi rồi không.
Tin tưởng bản thân, nhất định có thể.
Chu Diệp tự động viên mình.
Hôm nay hắn nhất định phải làm cho cây già nhận làm hảo huynh đệ của mình.
Chỉ có như vậy, một ít công việc mới dễ triển khai.
Cây già nhìn Chu Diệp, nội tâm không dao động chút nào, thậm chí còn có chút muốn cười.
Sư huynh a sư huynh, người đang lừa dối quỷ đấy à?
Ba câu nói nhảm đã muốn kéo gần quan hệ hai ta?
Yên tâm đi.
Không có khả năng.
Cây già rất kiên định.
Mặc kệ chuyện trước kia Chu Diệp tạo thành tổn thương cho nó là cố ý hay là vô tâm, dù sao cây già nó cũng đã nhớ kỹ rồi.
Thù này không báo xong, thì vĩnh viễn khỏi nghĩ tới chuyện cây già nó thân cận với Chu Diệp.
Chu Diệp đứng trên mặt đất trầm tư.
Hắn nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra giữa mình và cây già.
Trong lúc đó, nghĩ tới một ít hồi ức không tốt đẹp cho lắm.
"Tiểu sư đệ, ngươi nhất định là để bụng chuyện trước kia sư huynh làm ngươi bị tổn thương có đúng hay không?" Chu Diệp ra vẻ mình đã tìm được chân tướng.
Cây già ở trong nội tâm cười lạnh.
Ngươi bây giờ mới hiểu ra sao?
Đã trễ rồi!
Hừ.
Cây già ta sẽ nhớ một đời đấy.
"Ài, sự tình trước kia, đều là sư huynh sai lầm, tiểu sư đệ ngươi chớ để bụng, khi đó sư huynh không có đầu óc." Chu Diệp thấp giọng nói xin lỗi.
"Rầm rầm. . ."
Cây già lay động tán cây, rất muốn biểu đạt: Ngươi bây giờ hình như vẫn không có đầu óc.
Chu Diệp ngưng mắt nhìn cây già, nhìn tán cây lắc lư.
"Tiểu sư đệ, xem ra ngươi tha thứ cho sư huynh rồi, thật sự là quá tốt."
Ta không phải, ta không có, ngươi lý giải sai rồi.
Cây già rất muốn mở miệng giải thích, bản thân ta vốn chưa từng tha thứ cho ngươi.
Nhớ ngày đó, lá cỏ của tên thảo tinh hỗn trướng nhà ngươi trở nên cứng rắn, sau đó đâm vào thân thể cây già ta, khiến ta đau đớn rất lâu.
Về sau ngươi lại dẫn động sấm sét đánh ta.
Những chuyện này, cây già ta đều nhớ kỹ cả.
Muốn cây già ta dễ dàng tha thứ ngươi không thể nghi ngờ là đang nằm mơ.
"Hai chúng ta quả nhiên là hảo huynh đệ a." Chu Diệp vỗ vỗ thân của cây già.
Tình cảnh này, hắn nghĩ tới rất nhiều.
Một người đệ đệ bởi vì ngoài ý muốn mà hận ca ca mấy chục năm đột nhiên hiểu rõ, sau đó tìm được ca ca, khóc lóc kể lể nói đệ đệ tha thứ cho ngươi rồi.
Thế nhưng khi đó ca ca đã cưỡi hạc đi Tây Thiên, không có cơ hội nghe được mấy lời này.
Chu Diệp đột nhiên có chút bi thương.
Cái tình huống này không đúng, cần đổi sang một loại hoàn cảnh khác.
Suy nghĩ một phen, cuối cùng lại quyết định cứ tạm để vậy đã.
Đầu óc của mình cũng không phải quá đủ để nghĩ cái này.