Chương 188: Ta hoài nghi ngươi nhằm vào ta (2)
Trong sân.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Tiểu Nguyên mờ mịt, có chút ngơ ngác nhìn phương thức giao lưu của tiểu thảo tinh và cây già.
Nhưng nàng ngẫm lại, đây chính là một loại phương thức giao lưu hoàn toàn mới, làm cho người ta không hiểu tựa hồ cũng là chuyện đương nhiên.
Dù sao hai sinh linh có thể nói chuyện cùng không thể nói chuyện trao đổi với nhau, người nào có thể xem hiểu chứ?
Đến cả trong lòng đối phương đang suy nghĩ gì, có lẽ cũng không biết.
"Có cần nhúng tay vào hay không?" Lộc Tiểu Nguyên sờ sờ cằm nhỏ, bắt đầu cân nhắc.
Thế nhưng nghĩ một lát, vấn đề này nếu như đã giao cho tiểu thảo tinh, vậy thì để tiểu thảo tinh đến xử lý, bản thân cái gì cũng không cần quản.
Mỗi ngày ăn chút linh dược, ngủ một chút là được.
Và ngửi tiểu thảo tinh một cái.
Cuộc sống rất thoải mái.
Quả thực thoải mái.
"Thừa dịp này, phải hảo hảo quan sát sách trận pháp một phen mới được." Lộc Tiểu Nguyên cảm giác hiện tại trạng thái của mình rất không tệ.
Nhất định phải quan sát sách trận pháp một phen.
Chờ Kim tỷ tỷ trở về, nhất định phải nghiền ép đối phương trên mảng đánh cờ.
Nói làm liền làm.
Lộc Tiểu Nguyên khẽ vươn tay, trong tay xuất hiện một bản cổ tịch.
Mở ra một trang, liền thấy vô số đường cong, chỉ một cái chớp mắt, Lộc Tiểu Nguyên đã cảm thấy đau cả đầu.
Bất quá Lộc Ma Vương nàng há lại là loại thích bỏ dở nửa chừng, Lộc Ma Vương nàng đã quyết định thì nhất định phải làm được.
Lộc Tiểu Nguyên cố nén lại cảm xúc, tiếp tục xem.
. . .
"Tiểu sư đệ, sư huynh ta với tư cách người từng trải, hôm nay sẽ hảo hảo nói cho ngươi biết tại sao phải nỗ lực tu luyện."
"Nỗ lực tu luyện, thì thực lực mới có thể cường đại, mới có thể tùy tâm sở dục."
"Ngươi nhìn này, sư huynh biểu diễn cho ngươi xem."
Chu Diệp đi đến đất trống, toàn thân trở nên cứng rắn.
Hắn bỗng nhúc nhích lá cỏ.
"Bá."
Lập tức, một đạo kiếm quang chém ra.
Kiếm quang dưới sự khống chế bởi thần niệm của hắn, bay quanh cây già.
Cây già ở trong nội tâm hoang mang rối loạn.
Thị giác của nó là toàn cảnh ba trăm sáu mươi độ, nói cách khác mỗi thời mỗi khắc đều có thể quan sát rõ ràng kiếm quang ở bên cạnh mình.
Quá nguy hiểm.
Cây già ở trong nội tâm chỉ có một ý tưởng.
Đây là loại cỏ gì a.
Có cỏ nào uy hiếp cây như vậy không.
"Phanh."
Kiếm quang hao hết lực lượng, sau đó tan tành.
"Tiểu sư đệ, sư huynh ta hy vọng ngươi mau chóng lớn lên, sau đó cùng sư huynh luận bàn một phen." Chu Diệp dùng ngữ khí nghiêm túc nói.
"Sư huynh ta đã phải chịu đựng quá nhiều."
"Là loại cảm giác một mình đứng ở trên đỉnh núi cao, không có đối thủ, thật sự làm cho sư huynh vô cùng cô đơn lạnh lẽo, thế nên hiện tại tu luyện cũng có chút lười biếng rồi."
"Ngươi chính là hi vọng của sư huynh a."
Chu Diệp đối mặt với cây già, vốn ý tưởng là lừa dối cây già trở thành hảo huynh đệ của mình, bây giờ đã có chút lệch đường, biến thành điên cuồng trang bức.
Chu Diệp cảm thấy đã không khống chế nổi chính mình rồi.
Có loại cảm giác kỳ lạ.
Không nhanh không chậm.
Cây già hiện tại cảm thấy tâm linh của mình đang bị tẩy rửa.
Ý nghĩ của mình, tựa hồ cũng bị lệch lạc.
Nó rất muốn nói chuyện.
Dùng một loại biểu tình cô đơn lạnh lẽo nói cho sư huynh cỏ tinh này biết: Sư đệ ta sử dụng nửa tháng đã là Luyện Khí Cảnh đỉnh phong rồi.
Nếu như thực sự nói ra lời này.
Vậy Chu Diệp sẽ rất hổ thẹn.
Hồi tưởng lại Chu Diệp hắn từ khi sinh ra tới nay, cũng đã năm tháng tuổi rồi.
Đã năm tháng, mà mới chỉ là Siêu Phàm cảnh hậu kỳ, hổ thẹn a.
Có hack ba ba quấn thân, làm cho Chu Diệp hắn không cách nào thể nghiệm cảm giác vui vẻ khi phấn đấu.
Điều này làm cho hắn vĩnh viễn mất đi rất nhiều thứ.
Sinh linh khác tìm hiểu pháp thuật, động một chút là tốn cả tháng cả năm trời.
Mà Chu Diệp hắn không như vậy, một câu tăng lên liền trực tiếp giải quyết.
Điều này làm cho Chu Diệp hắn rất đau lòng.
Dựa vào cái gì mà cướp đoạt tư cách tìm hiểu pháp thuật của Chu Diệp ta.
Chu Diệp hắn là cây cỏ tinh đầy ý chí phấn đấu, vậy mà không có cách nào hưởng thụ cảm giác vui vẻ khi tiến tới, ngươi nói xem có quá phận hay không.
Mấy thứ này, cũng chỉ là ở trong lòng suy nghĩ một chút thôi, nếu nói ra miệng nhất định sẽ nghênh đón một câu: Tại sao ngươi không biết xấu hổ như vậy?
Ổn định tâm tính.
Chu Diệp trầm tư nửa ngày, sau đó ngẩng đầu nói với cây già: "Tiểu sư đệ a, sư huynh bây giờ tạm thời không có vật gì tốt, nếu không đã sớm tặng cho ngươi rồi."
Cây già ra sức lắc lắc tán cây.
Không muốn.
Đồ vật của nhà ngươi, cây già ta tuyệt đối không thu.
Nếu muốn dựa vào tặng lễ kéo gần quan hệ hai ta, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng.
Chết cái tâm này đi.
Chu Diệp nhìn động tác của cây già.
Hắn lâm vào trầm tư.
Cứ cảm thấy hình như cây già đang tỏ vẻ thất vọng với mình.
Cũng không biết cảm giác này có phải đúng như vậy không.
"Tiểu sư đệ, ngươi yên tâm, nếu như sư huynh ta lần sau được ra ngoài, vậy khi trở về nhất định mang thứ tốt tới tặng ngươi." Chu Diệp vỗ vỗ thân của cây già, ra vẻ anh em mình là một gia đình.
Cây già không có ý khác, chỉ muốn nói một câu: Ngươi tuyệt đối đừng nhớ tới lão tử làm gì.
"Cái gì cần nói cũng nói hết rồi, sư huynh đi tu luyện trước! Mục tiêu của sư huynh chính là chứng đạo Đế cảnh, đến lúc đó sư huynh dẫn ngươi đi dạo quanh cả lục giới." Chu Diệp quay người, sau đó đi về phía sân nhỏ.
Cây già vụng trộm nhẹ nhàng thở ra.
Ông trời ơi.
Nói nhảm lâu như vậy, cuối cùng cũng rời đi.
Cây già ta thật không dễ dàng a.
Trong sân.
Chu Diệp dừng bước chân, chú ý tới Lộc Tiểu Nguyên.
Lộc Tiểu Nguyên đang cầm sách, nỗ lực trừng to mắt, cũng không biết là đang làm gì.
"Sư tỷ, làm gì vậy?" Chu Diệp tò mò hỏi.
Lộc Tiểu Nguyên buông sách, dụi dụi con mắt rồi nói: "Ta đang đọc sách a, tiểu thảo tinh ta đã nói với ngươi, quyển sách trụ cột trận pháp này thật đẹp mắt rồi mà."
"Ta đề nghị ngươi cũng quan sát một phen."
Nói xong, Lộc Tiểu Nguyên đem thư tịch đặt ở trước mặt Chu Diệp.
Chu Diệp vừa nhìn, lập tức muốn chửi con mẹ nó.
Hắn nhìn những đường cong trên sách, cảm giác chỉ số thông minh của mình chưa đủ dùng.
Đó là một loại cảm giác hoàn toàn nhìn không hiểu.
Đường cong trong sách, theo như cái nhìn của hắn, lại thành mấy con giun ngọ nguậy.
"Sư tôn đã từng nói một câu, nếu như có thể học giỏi trụ cột trận pháp, bước vào cảnh giới nhập môn, vậy đã coi như thiên tài, hôm nay Lộc Tiểu Nguyên ta muốn chứng đạo thiên tài." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Tiểu Nguyên đầy vẻ kiên định.
"Thôi bỏ đi a, ngươi không có cơ hội." Chu Diệp thở dài.
Nhìn khuôn mặt của Lộc Tiểu Nguyên, có thể minh bạch, kỳ thật cái gì nàng cũng nhìn không hiểu.
"Tiểu thảo tinh, ngươi không tin ta." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Tiểu Nguyên tối sầm lại, tức giận nói.
"Không có, ta chỉ là cảm thấy quyển sách này quá khó mà thôi." Chu Diệp phủ nhận.
Loại tình huống này, không cần hoảng sợ, trực tiếp kiếm cớ là được.
"Ngươi tránh ra đi, đừng ảnh hưởng đến ta." Lộc Tiểu Nguyên cầm lấy thư tịch, sau đó trợn mắt nhìn Chu Diệp một cái.
Chu Diệp hoàn toàn mặc kệ, trực tiếp chạy tới bên trong linh điền cắm rễ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Tiểu Nguyên tràn ngập vẻ' Ta thực sự tức giận rồi đó' .
Nàng thề, bản thân hôm nay nhất định phải học được trận pháp, sau đó bày trận cho tiểu thảo tinh nhìn xem.
"Đến lúc đó ném tiểu thảo tinh vào trong trận pháp." Trên mặt Lộc Tiểu Nguyên lộ ra tiếu dung quái dị, nụ cười dần dần giống như ma quỷ.
Bên trong linh điền.
Chu Diệp nhìn điểm tích lũy trên bảng trước mặt, lâm vào trầm tư.
Nửa ngày sau, quyết định rút thưởng một lần.
Đã rất lâu không rút thưởng rồi, muốn nhớ lại cảm giác bị đả kích một chút.
Hơn nữa, hắn muốn rút thứ tốt đi tặng cho cây già.
Thứ nhất, bản thân làm sư huynh, nên cho tiểu sư đệ lễ gặp mặt.
Tuy rằng cái này không tính là quy củ, nhưng mà hắn nguyện ý làm vậy.
Thứ hai, kéo gần quan hệ song phương một chút, dù sao cũng coi như đồng môn.
"Một vạn đấy, tựa hồ thật sự không xứng với thân phận của ta hiện giờ a." Chu Diệp lâm vào trầm tư.
Chức năng rút thưởng, đã mở ra gói mười vạn một lần cùng trăm vạn một lần.
Trăm vạn khẳng định không gánh được, rút vài cái đã không còn điểm tích lũy rồi.
Mười vạn một lần tuy rằng xứng đáng với thân phận bản thân, nhưng mà Chu Diệp hắn cũng sợ rút ra đồ bỏ đi.
Một vạn một lần thì. . .
Tựa hồ thật sự có chút cấp thấp rồi.
Chu Diệp lâm vào do dự.
Suy tư nửa ngày, hắn quyết định thử từng hạng mục trước.
Thử cái một điểm tích lũy một lần đã.
"Rút thưởng."
Điểm tích lũy tiêu hao, rút thưởng hoàn tất.
Chu Diệp mở ra nhà kho nhìn thử, lập tức trầm mặc.
Nếu quả thật đưa cái đồ chơi này cho cây già, vậy quan hệ song phương có khả năng lập tức đổ vỡ.
【 Danh xưng 】 : Rìu.
【 Phẩm giai 】 : Không.
【 Công hiệu 】 : Chặt.
【 Ghi chú 】 : Rìu này sắc bén, phàm là gốc cây nào ngươi nhìn thấy, chỉ cần tu vi không cao, một bổ là xong đời.
"Hack ba ba, ta hoài nghi ngươi nhằm vào ta, nhưng mà ta không có chứng cứ."
Chu Diệp ở trong nội tâm có chút tức giận.