Cỏ Dại Cũng Có Hệ Thống Hack

Chương 194: Dù sao tuyệt đối không thể để cho nàng nhìn thấy ba chữ kia

Chương 194: Dù sao tuyệt đối không thể để cho nàng nhìn thấy ba chữ kia


Ngoại giới.
Lộc Tiểu Nguyên vốn ra vẻ 'Ta không có cảm giác gì'.
Nhưng giờ khắc này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã dần dần lộ ra nụ cười.
A, sư đệ thật là đáng yêu, nói chuyện thật là êm tai.
Cây già bối rối.
Cái đcm.
Nhìn không ra a, Chu Diệp ngươi hóa ra là một cỏ tinh như vậy.
Trước mặt một kiểu, sau lưng lại một kiểu khác.
Ông trời ơi.
Ta nhìn thấu ngươi rồi.
Thực là khinh thường nhập bọn với ngươi a, một chút cốt khí cũng không có.
Thế giới trong trận pháp.
'Lộc Tiểu Nguyên' mở miệng nói: "Sư đệ, nếu có một ngày, sư tỷ bị trọng thương thì làm sao bây giờ a?"
Chu Diệp bình tĩnh, vững như lão cẩu.
Nếu là bản thân cưỡng ép mình tưởng tượng ra, vậy tự nhiên là có biện pháp giải quyết.
"Nếu như thật sự có lúc đó, như vậy sư đệ ta tự cắt một cái lá cỏ, cứu chữa cho sư tỷ!"
"Nếu như một cái lá cỏ chưa đủ, vậy hai cái! Phàm là đồ vật có thể trị liệu cho sư tỷ, sư đệ ta đều sẽ không tiếc bất cứ giá nào để mang tới trước mặt sư tỷ!"
Giọng nói khí phách, tràn đầy chân thành cùng kiên định.
Điều này làm cho người nghe được đều có loại cảm giác cảm động từ đáy lòng.
Ngoại giới.
Lộc Tiểu Nguyên nghe lời này, thật sự là rất cảm động.
"Hóa ra tiểu thảo tinh tốt như vậy. . ." Nàng nói thầm, đồng thời suy nghĩ trong lòng, về sau nhất định phải đối xử với tiểu thảo tinh thật tốt mới được.
Suy nghĩ chân thực trong nội tâm Chu Diệp, vậy khẳng định là hoàn toàn khác.
Lộc Tiểu Nguyên ngươi bị thương thì bị thương chứ, liên quan gì Chu Diệp ta.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là ngoài miệng nói như vậy mà thôi, nếu Lộc Tiểu Nguyên thật sự bị thương, vậy Chu Diệp hắn sẽ không keo kiệt một hai cái lá cỏ.
"Tiểu thảo tinh ngươi thật tốt." 'Lộc Tiểu Nguyên' nói.
Chu Diệp nghiêm mặt nói: "Sư tỷ, chúng ta chính là đồng môn a!"
"Còn nữa, ta cũng là thật tâm coi sư tỷ như tỷ tỷ ruột thịt của ta đấy!"
Ngoại giới.
"A."
Lộc Tiểu Nguyên thật sự rất cảm động.
Thì ra mình cùng tiểu thảo tinh có cảm tình thâm hậu như vậy a.
Trước kia làm sao lại không nhìn ra được chứ.
Cây già rất muốn mở miệng nói: Sư tỷ, ngươi có thể là bị lừa rồi, ngươi ngàn vạn lần đừng có tin những câu chuyện ma quỷ này a.
Tâm tư của Lộc Tiểu Nguyên hiện tại đều ở trên người Chu Diệp.
Nàng hiện tại cảm thấy, tiểu thảo tinh hóa ra là một cỏ tinh như vậy.
Bản thân vậy mà còn muốn ăn hắn!
Hơi chút tưởng tượng, Lộc Tiểu Nguyên cảm thấy rất hổ thẹn.
Ài.
Bản thân mình làm sư tỷ, vậy mà thật không có ái tâm, cũng không biết yêu mến sư đệ của mình.
Thế giới trong trận pháp.
Chu Diệp thầm nói: Màn kịch này, hẳn là tương đối hoàn mỹ rồi nhỉ?
Tựa hồ là khiếp sợ với lòng cầu sinh của chính mình, Chu Diệp đang dần dần mỉm cười.
Quả nhiên a, cỏ tinh ưu tú, khi đối mặt với nguy hiểm ngập trời, cũng đều có năng lực biến nguy thành an.
Lộc Tiểu Nguyên thò tay, trận pháp liền biến mất.
Chu Diệp cảm giác đã đến lúc rồi.
Bước chân hắn có chút bất ổn, vừa đi hai bước thì té trên mặt đất, sau đó có chút mờ mịt nói: "Đây là cái tình huống gì?"
"Tiểu thảo tinh." Lộc Tiểu Nguyên nhẹ nhàng nâng Chu Diệp lên trong lòng bàn tay, trong mắt tràn đầy ôn nhu.
Chu Diệp chú ý tới điểm này.
Ở trong nội tâm rất muốn nói: Buông ra người anh em, có chuyện gì hảo hảo nói chuyện, đừng động thủ động cước.
"Sư tỷ, chúc mừng ngươi đột phá đến Đế cảnh!" Chu Diệp ngơ ngơ ngác ngác nói một câu.
"A, tiểu thảo tinh, vừa rồi là sư tỷ đang thử trận pháp, ngươi không cẩn thận đi vào, ngươi không sao chứ?" Lộc Tiểu Nguyên làm ra bộ dáng 'Ta rất quan tâm ngươi'.
"Phải không? Trận pháp của sư tỷ thật là lợi hại, ta cũng không biết rút cuộc là đang nằm mơ, hay là sự thật nữa." Chu Diệp lại vỗ mông ngựa một lần cuối cùng.
Lộc Tiểu Nguyên bị hắn nói cho có chút lâng lâng.
Mấu chốt là, Lộc Tiểu Nguyên nàng hiện tại thật sự cho rằng mình bố trí trận pháp rất tốt.
Nhìn xem, suy nghĩ chân chính trong nội tâm tiểu thảo tinh cũng đều bộc lộ ra rồi.
Lộc Tiểu Nguyên rất cảm tạ trận pháp này.
Nếu như không có trận pháp này, Lộc Tiểu Nguyên nàng có lẽ cả đời cũng không biết, hóa ra tiểu thảo tinh tốt như vậy.
Cái ý nghĩ này, nếu bị Chu Diệp biết rõ, nhất định sẽ rất bình tĩnh mà nói một câu: Ngươi yên tâm đi, hết thảy đều là giả dối, đều là ta diễn xuất đấy.
Đương nhiên, nếu như lời này thốt ra, vậy nhất định sẽ bị đánh chết.
Cây già ở trong nội tâm nổi lên gợn sóng, cứ như sóng biển cuồn cuộn, thật lâu không thể ngừng lại.
Cây già có loại trực giác.
Tâm tư của sư huynh cỏ tinh tuyệt đối không giống như biểu hiện khi trong trận pháp.
Có vấn đề.
Cây già dường như đã xem thấu hết thảy.
Hắn cảm thấy, sư huynh cỏ tinh tuyệt đối là đang lừa dối Lộc sư tỷ.
"Tiểu thảo tinh, ngươi yên tâm đi, về sau sư tỷ khẳng định đối xử với ngươi thật là tốt." Lộc Tiểu Nguyên cam đoan nói.
Lời này, Chu Diệp không biết đáp lại thế nào.
"Ách, sư tỷ, nếu như không có chuyện gì, có thể thả ta ra không, ta muốn đi tu luyện." Chu Diệp nói với Lộc Tiểu Nguyên.
"Ừ ừ, đi đi." Lộc Tiểu Nguyên nhẹ nhàng thả Chu Diệp xuống mặt đất.
Chu Diệp nâng lên rễ cây, bước đi như bay, trực tiếp chạy trốn.
Đưa mắt nhìn Chu Diệp chạy vào sân nhỏ, Lộc Tiểu Nguyên mới thở dài một tiếng, nói với cây già: "Tiểu sư đệ, thù này không có cách nào báo rồi."
"Tiểu thảo tinh đối xử với ta tốt như vậy, ta cũng không thể khi dễ hắn." Lộc Tiểu Nguyên nói.
Cây già nghe vậy, bỗng nhúc nhích tán cây, đã không ôm bất cứ hy vọng nào nữa rồi.
Trong sân.
Chu Diệp cắm rễ xuống linh điền.
Ở trong nội tâm rất là bình tĩnh.
Hết thảy sự tình, đều ở trong tầm kiểm soát của Chu Diệp hắn.
Chu Diệp hắn từ hôm nay trở đi, có thể thuận buồm xuôi gió rồi.
Màn kịch này biểu hiện hoàn mỹ như vậy, cẩu tặc Lộc Ma Vương sao có khả năng lại kiếm cớ khi dễ hắn chứ?
Hặc hặc.
Chu Diệp ta, con mẹ nó thật là thiên tài a.
Chu Diệp buông lỏng tâm tình, sau khi suy nghĩ một chút liền rút rễ cây lên, đi về hướng tàng thư phòng.
Hắn tìm trong chốc lát, đã tìm được một quyển sách trụ cột luyện đan.
Nếu như Chu Diệp hắn muốn lập chí làm một cỏ tinh toàn năng, vậy phải chân chính toàn năng.
Luyện đan luyện khí bày trận tất cả đều phải giỏi.
Thậm chí, Chu Diệp còn muốn đi tìm Huyền Quy Yêu Vương, thỉnh giáo một chút về cách đoán mệnh.
Nếu như học được đoán mệnh, vậy thì thật là phong cách.
Về sau gặp người khác liền nói: Chu Diệp ta nhìn thấu năm trăm năm trước, hiểu rõ năm trăm năm sau, không gì không biết.
Bất quá giả bộ như vậy, nhất định sẽ bị đánh.
Ý tưởng dằn xuống đáy lòng, Chu Diệp bắt đầu đọc sách.
Trận pháp nhập môn đã học xong, dù sao hiện tại cũng là nhất giai trận pháp sư rồi, về sau có thể cân nhắc nhìn sách trận pháp có cấp bậc cao hơn.
Bất quá mục tiêu nhỏ trước mắt, vẫn là tăng lên hiểu biết về đan đạo.
. . .
Thời gian trôi qua cực nhanh.
Lộc Tiểu Nguyên đi tới bên cạnh Chu Diệp, đột nhiên hỏi: "Tiểu thảo tinh ngươi cảm thấy hứng thú với luyện đan sao?"
"A, đúng." Chu Diệp lên tiếng.
Lộc Tiểu Nguyên cảm thấy, bản thân làm sư tỷ, nhất định phải ủng hộ sư đệ.
Vì vậy Lộc Tiểu Nguyên bắt đầu cầm lấy bọc nhỏ, mò đồ vật.
"Sư tỷ, ngươi làm gì thế?" Chu Diệp có chút tò mò mà hỏi.
"Lấy nguyên liệu a, không phải ngươi muốn luyện đan sao?" Lộc Tiểu Nguyên ra vẻ đương nhiên nói.
Chu Diệp nghe vậy, tâm tình khoan khoái dễ chịu.
"Đa tạ sư tỷ!"
Lộc Tiểu Nguyên cười tươi như hoa.
"Chút chuyện nhỏ mà thôi, ngươi là sư đệ ta nha."
Ở trong nội tâm của Chu Diệp rất bội phục chính mình.
Cũng may bản thân lúc trước giả bộ đủ giống, nếu không hiện tại có khả năng không phải đãi ngộ này.
Hắn nghĩ, nếu như lúc trước không diễn, vậy có lẽ ngày này sang năm, cây già hẳn là đang thắp hương trên mộ phần của mình rồi.
Thử nghĩ mà xem, đặc biệt có khả năng a.
Chu Diệp nghĩ một lát, sau đó lật một tờ.
Trên đó viết.
Chân thoại đan.
(chân thoại đan: loại thuốc làm người ta nói lời thật lòng)
Ta XXX!
Cái đồ vật này tuyệt đối không thể để cho Lộc Tiểu Nguyên trông thấy.
Chu Diệp vội vàng lật lại tờ giấy, ở trong nội tâm hoang mang rối loạn.
Cái đồ vật này nhìn kiểu gì cũng rất quỷ dị, dù sao tuyệt đối không thể để cho người nào nhìn thấy.
Nghe được thanh âm Chu Diệp vội vàng lật sách, Lộc Tiểu Nguyên có chút nghi ngờ nhìn hắn một cái, sau đó hỏi: "Tiểu thảo tinh ngươi làm sao vậy?"
"Không có việc gì a, chỉ là đột nhiên phát hiện, một tờ này còn không học xong, đã chuẩn bị học trang kế tiếp rồi, thấy mình chưa lĩnh ngộ được thông thấu, vì vậy một lần nữa ta lật lại để tiếp tục học." Chu Diệp giải thích.
Mặc kệ Lộc Tiểu Nguyên tin hay không, dù sao cái cớ này bản thân Chu Diệp đã tin tưởng rồi.
Đồng thời, hắn quyết định, cho dù muốn lật lại, vậy cũng phải lật hai trang cùng nhau.
Dù sao tuyệt đối không thể để cho Lộc Tiểu Nguyên nhìn thấy ba chữ 'Chân thoại đan' này.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất