Cỏ Dại Cũng Có Hệ Thống Hack

Chương 193: Cái này tình huống ngươi không nghĩ tới sao? (2)

Chương 193: Cái này tình huống ngươi không nghĩ tới sao? (2)


Thần niệm của Chu Diệp đã rơi vào thân thể cây già, dò xét kỹ càng từng tấc một.
Nửa ngày sau, Chu Diệp mở miệng nói : "Cái này không giống như có bệnh a."
Cây già tiếp tục lắc lư tán cây, có cảm giác sắp không kiên trì được nữa.
Chu Diệp đứng tại chỗ trầm tư.
Tuy rằng rất lo lắng cho tình huống của tiểu sư đệ, nhưng cũng không thể tùy tiện đi trị liệu.
Nhất định phải tìm được nguyên nhân sinh bệnh.
Rút cuộc là ở trên chân thân, hay là do thần hồn.
Nếu như vấn đề ở chân thân, vậy rất dễ làm, một cái lá cỏ của Chu Diệp liền giải quyết hết thảy.
Thế nhưng nếu như là tổn thương thần hồn, vậy có chút khó chữa rồi.
"Tiểu sư đệ, ngươi có bệnh gì thì nói cho ta biết a." Chu Diệp dưới tình thế cấp bách, nên đầu óc không vận chuyển được.
Lộc Tiểu Nguyên nhìn hắn, trên khuôn mặt nhỏ ra vẻ 'ngươi đúng là đồ ngốc’.
"A đúng rồi, quên mất tiểu sư đệ không thể nói chuyện." Chu Diệp đi khỏi chỗ cũ.
Hắn nhanh chóng đi tới biên giới trận pháp.
Hai mắt Lộc Tiểu Nguyên sáng ngời.
Cây già chấn động tinh thần.
Nhưng sắp đi vào trận pháp, Chu Diệp lập tức thay đổi phương hướng, đi tới chỗ khác.
Lộc Tiểu Nguyên cùng cây già: ". . ."
Cẩu tặc Lộc Ma Vương có chút mất đi hy vọng.
Không phải chỉ là muốn xem tiểu thảo tinh cả gnafy suy nghĩ gì sao, vì sao lại khó khăn tới vậy?
Nàng có chút không hiểu nổi.
Chu Diệp cảm thấy bệnh tình của cây già có chút quỷ dị.
Đầu tiên, hắn đã dò xét xong.
Hắn phát hiện chân thân của cây già căn bản không có thương thế, cũng không có địa phương kỳ quái gì.
Đã như vậy, cây già sinh bệnh rút cuộc là do thần hồn, hay là địa phương quỷ quái gì khác?
"Sư tỷ, chẳng lẽ với cảnh giới của ngươi, cũng không nhìn ra được sao?" Chu Diệp có chút hoài nghi.
Lộc Tiểu Nguyên vò đầu.
"Ta cũng không biết tiểu sư đệ có phải ngã bệnh hay không, dù sao nó cứ một mực dao động như vậy."
Lộc Tiểu Nguyên làm ra bộ dáng 'Ta rất mờ mịt’.
Chu Diệp bất đắc dĩ.
Là sư tỷ, có thể biểu lộ bộ dạng giống sư tỷ một chút hay không?
Lộc Tiểu Nguyên vừa mới chuẩn bị thở dài, chấm dứt tuồng vui này.
Đột nhiên ý nghĩ khẽ động.
Nếu như mình kêu tiểu thảo tinh trở về, vậy trên đường trở về, hắn nhất định sẽ tiến vào trận pháp nha.
Oa, ông trời ơi cơ hội tới rồi.
Đầu mình thật quá thông minh.
Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghiêm túc.
"Tiểu thảo tinh, vấn đề này giao cho ta, ngươi về đọc sách đi."
Chu Diệp nghe vậy, có chút kinh ngạc, đồng thời lại có chút ít lo lắng mà hỏi: "Sư tỷ, ngươi có thể làm được chuyện này không?"
Lộc Tiểu Nguyên biểu lộ vẻ mặt 'Ngươi vậy mà không tin ta à?'.
Nàng rất thất vọng về tiểu thảo tinh.
Đồng thời đau lòng vô cùng.
"Ngươi tin tưởng sư tỷ, sư tỷ rất lợi hại đấy." Lộc Tiểu Nguyên nói.
"Ừ tốt, sư tỷ ngươi cố gắng lên, tiểu sư đệ chúc ngươi sớm khỏe lại a."
Chu Diệp nói một câu, sau đó chuẩn bị trở về.
Đối với thực lực Lộc Tiểu Nguyên, hắn đúng là vẫn còn một tia tín nhiệm cuối cùng.
Dù sao cường đại như vậy, tuy rằng đầu óc có chút ngây ngốc, nhưng mà thực lực còn bày ở đó.
Chu Diệp quay người lại, đi vào chính giữa trận pháp.
"Thành công rồi!" Lộc Tiểu Nguyên rất kích động, lúc này nhảy lên.
Cây già nhẹ nhàng thở ra.
Liên tục lay động tán cây, thiếu chút nữa đã gãy hết cành lá.
Quá mệt mỏi, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.
Giờ phút này, nó bắt đầu quan sát Chu Diệp.
Nó phát hiện Chu Diệp đứng tại chỗ không hề động đậy.
Không cần nghĩ, nhất định là trận pháp có hiệu lực rồi.
Lộc Tiểu Nguyên bắt đầu thi pháp, nàng muốn nhìn xem suy nghĩ thực sự trong lòng tiểu thảo tinh.
Chu Diệp đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Hoàn cảnh chung quanh như là lúc trước, không có bất kỳ dị thường nào.
Thế nhưng bản năng cảm thấy rất không thích hợp.
Chu Diệp đứng tại chỗ trầm tư.
Đầu óc bắt đầu vận chuyển.
Đầu tiên, Chu Diệp nghĩ tới sự tình tiểu sư đệ đột nhiên sinh bệnh.
Chuyện này, nhìn qua có chút quỷ dị.
Lại liên tưởng đến thần tình cùng động tác của Lộc Tiểu Nguyên.
Hết thảy, đều nói cho Chu Diệp hắn biết việc này không đơn giản.
"Đây là trận pháp."
Chu Diệp đứng tại chỗ, hắn cảm thấy có năng lượng kì dị đang giấu kín ở năm góc bao quanh bản thân.
Hết thảy, rất không thích hợp.
"Lộc Tiểu Nguyên ngu xuẩn, sáo lộ của ngươi ta đã xem thấu rồi."
Chu Diệp cười ha hả.
Ngoại giới.
Lòng bàn tay Lộc Tiểu Nguyên hiện ra Thủy Kính, bên trong phản chiếu Chu Diệp đang cuồng tiếu.
Đồng thời, có thanh âm truyền ra.
"Lộc Tiểu Nguyên ngu xuẩn, sáo lộ của ngươi ta đã xem thấu. . ."
Lộc Tiểu Nguyên: ". . ."
Giờ phút này, cây già muốn cười.
Chu Diệp ngu xuẩn kia, tình huống này ngươi không ngờ được đúng không?
Chu Diệp cảm thấy có vấn đề.
Huyễn thuật trận có thể phản chiếu nội tâm sinh linh.
Biết rõ điều mà nội tâm của sinh linh muốn nhất.
Mình đã phát hiện, nên không triệt để lâm vào trận pháp.
Nói cách khác, hiệu quả của trận pháp đối với chính mình tuyệt đối không đạt tới mức hoàn mỹ nhất.
Chu Diệp đang tự hỏi.
Đột nhiên, cảm thấy không đúng.
Cấp bậc chính thức của huyễn thuật trận chỉ có nhất giai.
Nhất giai trận pháp, tuyệt đối không vây khốn được Chu Diệp hắn.
Như vậy Lộc Tiểu Nguyên sử dụng tài liệu nhất định là hàng cao cấp, cưỡng ép tăng lên cấp bậc trận pháp.
Chỉ có như vậy, huyễn thuật trận mới có thể vây khốn hắn.
Chu Diệp âm thầm cười lạnh.
Hiện tại, hắn rất bình tĩnh.
Nếu như đã biết mình bị vây trong trận pháp, vậy suy nghĩ thực trong nội tâm ngàn vạn lần không được bộc lộ ra.
Hơn nữa, Chu Diệp hoài nghi, câu nói vừa nãy của mình kỳ thật đã bị tiết lộ ra ngoài.
Giờ phút này, chắc hẳn đã truyền đến trong tai cẩu tặc Lộc Ma Vương.
Ngoại giới.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Tiểu Nguyên đen như than.
Nàng tức giận a.
Tiểu thảo tinh lại còn nói Lộc Tiểu Nguyên nàng ngu xuẩn.
Thật là quá phận!
Trong lòng tự hỏi, Lộc Tiểu Nguyên cảm giác mình cũng không ngu xuẩn a.
Cây già rất hưng phấn.
Chu diệp ngươi hay lắm, đến cả đại sư tỷ cũng dám mắng, hảo hảo chờ sư tỷ nổi lên lửa giận đi!
Nếu như cây già có thể nói chuyện, vậy giờ phút này nhất định đã cười ra tiếng.
Trong trận pháp.
Chu Diệp rất trầm ổn, phảng phất như không phát giác được bản thân đã hãm sâu vào trận pháp vậy.
Hắn đi vào giữa tiểu viện.
Vừa đảo mắt liền thấy được 'Lộc Tiểu Nguyên' ngồi ở ngưỡng cửa' .
'Lộc Tiểu Nguyên' giờ phút này đang ngồi ở ngưỡng cửa trầm tư, tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề gì.
Đột nhiên, 'Lộc Tiểu Nguyên' ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Diệp, tiếp theo nói: "Tiểu thảo tinh, ta đột phá đến Đế cảnh rồi."
Chu Diệp tỏ ra lạnh nhạt.
Những tình huống này đều là cưỡng ép bản thân tưởng tượng ra đấy.
Nếu như đoán được câu nói kia đã bị Lộc Tiểu Nguyên nghe thấy, vậy hậu quả cuối cùng, hắn cũng có thể đoán được hơn phân nửa.
Vì ngày sau sống tốt hắn liền quyết định vuốt mông ngựa.
Tinh túy của vuốt mông ngựa ngay tại một chữ "Thổi".
Thông qua phương thức nói lời ngon ngọt, làm cho đối phương có loại cảm giác mặt mày hớn hở, bồng bềnh như trên tiên cảnh, vậy bản thân liền thành công vượt qua tử kiếp.
Phương thức cầu sinh này, thật sự là tương đối hoàn mỹ.
Lúc này, Chu Diệp giả bộ rất kinh ngạc.
"A, sư tỷ ngươi thật lợi hại a!"
Sau đó, Chu Diệp chuẩn bị sử dụng một chiêu liên hoàn vỗ mông ngựa.
"Bất quá ngẫm lại cũng không có gì lạ, sư tỷ ưu tú như vậy, đột phá đến Đế cảnh hẳn là dễ dàng, trước kia sở dĩ không đột phá, chẳng qua chỉ là bởi vì sư tỷ ngươi tạm thời không muốn đột phá."
"A, ông trời ơi, không thể tưởng tượng được sư tỷ của Chu Diệp ta, không chỉ xinh đẹp vô cùng, lại còn là một người lợi hại như vậy."
Nói ra những lời này, Chu Diệp cảm giác nếu mình mà là Lộc Tiểu Nguyên, vậy giờ phút này nhất định là đang lâng lâng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất