Chương 200: Thương thiên khấp huyết, Đế Cảnh vẫn lạc
Thật không có cốt khí, bất quá ta thích.
Giờ phút này, cây già đang thích ứng với lực lượng biến hóa của cơ thể.
Nói thật, hắn hiện tại rất hưng phấn.
"Tiểu sư đệ, không kiêu không ngạo, chỉ khi nỗ lực tu luyện mới là chính đạo, sư huynh ta rất coi trọng ngươi." Chu Diệp ở bên cạnh mở miệng nói.
Cây già nhìn lướt qua hắn, cảm thấy hắn nói mấy câu này rất có đạo lý.
Xem trọng mình là chuyện đương nhiên, dù sao mình cũng là tiểu thiên tài.
Sư huynh cỏ tinh ngươi có ánh mắt cũng không tệ đấy.
Thôi tạm thời không nói mấy cái này.
Tu luyện đã.
...
Chu Diệp trở lại sân nhỏ.
Trong lòng có loại cảm giác.
Đó là mình giỏi vãi cả nồi.
Có thể dễ dàng trợ giúp tiểu sư đệ đột phá tu vi như thế, ở một góc độ nào đó, mình cũng coi như là lão đại rồi a?
Con mẹ nó chứ.
Không sai chút nào a.
Từ hôm nay trở đi, nói chuyện hay làm việc, nhất định phải ra dáng một lão đại mới được.
Chu Diệp run run thân thể, khôi phục bộ dáng nguyên bản.
Hắn ngồi ở trước mặt lò luyện đan bắt đầu trầm tư.
Suy nghĩ một hồi lâu, Chu Diệp không có ý định tiếp tục chế thuốc.
Hắn rất dứt khoát trực tiếp luyện hóa hết đống tài liệu nằm trên mặt đất.
Nếu giống lúc trước khi tu vi còn thấp, những tài liệu này dù thế nào cũng sẽ cung cấp cho hắn hơn mười trên trăm vạn điểm tích lũy.
Nhưng mà giờ phút này thì khác.
Chu Diệp hắn cần năng lượng càng tinh thuần hơn.
Vì vậy những tài liệu này có thể cung cấp rất ít điểm tích lũy.
Cũng chỉ có mấy vạn.
Vấn đề này làm cho cỏ rất thương tâm.
Chu Diệp dọn dẹp xong lò luyện đan, sau đó liền mặc kệ.
Hắn đi tới linh điền, dò xét đám vãn bối của mình.
Hắn vô cùng hy vọng, những cây non linh dược này sẽ xuất hiện một kẻ ra đời linh trí.
Linh điền đối với thực vật mà nói, chính là nhà.
Mọi người sinh sống trong cùng một gia đình lâu như vậy, cảm tình cũng rất không tệ.
"Gốc Linh dược này sinh trưởng được chậm chạp, phẩm giai cũng không cao, chi bằng..." Chu Diệp ngồi xổm trước mặt một bụi cây, trầm tư suy nghĩ.
Cây non này chỉ cao hơn ba tấc một chút, khi gió thổi qua liền nhẹ nhàng run rẩy.
Nếu gốc Linh dược này đã ra đời linh trí, nghe thấy lời nói của Chu Diệp vậy khẳng định rất sợ hãi.
Bệnh tâm thần à.
Ta cho dù có thành thục thì cũng chỉ lớn hơn như vậy một chút a.
"Được rồi, còn phải bồi dưỡng một phen, chờ một ngày nào đó thành thục, mới có thể cung cấp càng nhiều năng lượng cho ta." Chu Diệp bỏ đi ý nghĩ trong lòng.
Hắn xoay người rời đi, tới vườn Linh dược.
Cái chỗ kia, mới là địa phương mình có thể càn rỡ làm loạn.
Trong vườn linh dược.
"Gốc Linh cấp đỉnh phong này hình như đã thành thục đến mức quá phận rồi, đoán chừng sau một đoạn thời gian nữa sẽ tự mình héo tàn a?"
"Làm một gốc Linh dược, sao có thể chịu được tình huống kinh khủng như vậy phát sinh! Ta nhất định phải ngăn cản." Chu Diệp nói thầm, sau đó nâng lên lá cỏ, chém xuống gốc Linh dược.
Tiện tay luyện hóa liền được mấy vạn điểm tích lũy.
Sảng khoái vô cùng.
Luyện hóa gần mười gốc Linh dược xong, Chu Diệp rất nhàn nhã đi về hướng linh điền.
Hắn hiện tại muốn quay về sinh hoạt giống như trước kia.
Mỗi ngày tu luyện.
Hắn bây giờ là Siêu Phàm cảnh hậu kỳ.
Nếu như toàn bộ đều dựa vào chính mình tu luyện, vậy chắc phải hơn nửa tháng nữa mới có thể đột phá.
Bất quá phối hợp một chút Linh dược, vậy hẳn có thể rút ngắn đến chừng mười ngày.
Chu Diệp phát hiện.
Sau khi mình bật hack, trên con đường tu đạo phảng phất như ngồi tên lửa.
Sinh linh khác đau khổ mới lên cấp, mà bản thân thì dũng mãnh đột phá, không có bình cảnh gì.
Con mẹ nó như vậy sẽ gây ra cho người khác bao nhiêu tâm lý oán hận a.
Ài, quá ưu tú thật sự là một loại chuyện rất quá phận.
Chu Diệp bắt đầu tự mình trang bức.
Bành trướng trong giây lát, hắn lại bắt đầu tu luyện.
Một khi tiến vào trạng thái tu luyện, thì hắn mới biểu hiện ra toàn bộ phong phạm của cỏ vương.
Chân thân của hắn tản ra vầng sáng, ánh mặt trời chiếu vào chân thân không ngừng bị hấp thu.
Đồng thời, linh khí tràn đầy trong linh điền ở đây cũngbị rễ cây hấp thu.
Hưởng thụ gấp đôi, vui vẻ gấp đôi, tốc độ gấp đôi, vé tháng gấp đôi.
...
Rất nhanh, đã đến ngày hôm sau.
Trời trong nắng ấm, vạn dặm xanh ngát.
Cây già cảm thấy mình quá cố gắng.
Cả đêm tu luyện, làm cho tu vi của mình lại tinh tiến thêm chút ít.
Đương nhiên, cái đó và linh khí nồng đậm ở Thanh Hư sơn có quan hệ rất chặt chẽ.
Bất quá so sánh với sư huynh cỏ tinh, mình vẫn còn kém quá xa.
Sư huynh cỏ tinh căn bản là ngồi im trong linh điền tu luyện, chênh lệch lớn đến mức quá phận.
Đây là chuyện cây già nghĩ đến.
Trùng hợp chính là, Chu Diệp cũng nghĩ đến chuyện này.
Lúc này, Chu Diệp đang bề bộn nhiều việc.
Hắn đang đào đất.
Mọi người đều là đồng môn, khác nhau quá lớn thì không tốt lắm.
Chu Diệp định đào đất ở linh điền, sau đó đưa qua cho tiểu sư đệ.
"Hắc hắc, làm sư huynh như ta hẳn là rất xứng chức a." Chu Diệp nhỏ giọng thầm nói.
Hắn cảm thấy, nếu như mình là tiểu sư đệ, hẳn là cảm động muốn rơi lệ.
Chu Diệp sử dụng lá cỏ.
Lực lượng mạnh mẽ tuôn ra, sau đó bao vây lấy rất nhiều thổ nhưỡng bay về phía cây già.
"Tiểu sư đệ, ta không biết đống đất này rời khỏi linh điền thì còn hữu hiệu hay không, nhưng mà ta vẫn muốn thử một lần, bởi như vậy, có thể làm cho tốc độ tu luyện của ngươi tăng lên rất nhanh!" Chu Diệp nghiêm túc nói với cây già.
Cây già nghe vậy, trong lòng thấy cảm động.
Hắn điên cuồng đong đưa tán cây, phảng phất như đang nói: A a a, sư huynh cỏ tinh, ta yêu ngươi chết mất.
"Tiểu sư đệ, bình tĩnh." Chu Diệp nói với cây già.
Sau đó, hắn cởi bỏ lực lượng.
Đống thổ nhưỡng kia liền rơi xuống xung quanh cây già.
Sau khi ra khỏi linh điền, thổ nhưỡng vẫn mang theo linh khí nồng đậm như trước, bất quá đã không có năng lực tái sinh.
"Tiểu sư đệ, yên tâm tu luyện là được, chờ linh khí tiêu hao hết, sư huynh ta sẽ lại thay mới cho ngươi!" Chu Diệp nói với cây già.
Cây già cảm động đến mức nội tâm khóc như mưa.
Từ hôm nay trở đi, Chu Diệp ngươi chính là đại ca ruột thịt của cây già ta.
Cây già đem rễ cây chui vào thổ nhưỡng, sau đó cảm nhận được linh khí dường như đã thực chất hóa.
Nồng đậm đến mức quá phận.
Hơi khẽ hấp thu, liền cảm thấy tu vi của mình tinh tiến thêm một tia.
Con mẹ nó chứ, như vậy thật quá kinh khủng rồi.
Khó trách sư huynh cỏ tinh trưởng thành nhanh như vậy.
Cây già ở trong nội tâm khiếp sợ vô cùng.
Chu Diệp trở lại trong sân.
"Lộc sư tỷ, sớm như vậy mà đã tỉnh a?" Chu Diệp nhìn thấy Lộc Tiểu Nguyên đang dụi mắt ra khỏi phòng, lập tức lên tiếng hỏi.
"Ừm." Lộc Tiểu Nguyên hơi gật đầu, sau đó đi vào vườn linh dược.
Không cần đoán cũng biết sẽ phát sinh cái gì.
Gia hỏa này phảng phất như vài ngày nay bị bỏ đói, toàn bộ Linh dược bị nàng ăn mất một phần năm.
Chu Diệp cảm thấy đau lòng.
Đây đều là Linh dược Địa cấp cùng Thiên cấp a.
"Sư tỷ..."
"Xẹt ầm ầm!"
Vừa muốn nói gì, trên bầu trời đột nhiên có một đạo sấm sét nổ tung.
Sau khi sấm sét nổ ra, trên bầu trời xuất hiện dị biến.
Bầu trời đang vặn vẹo.
Vốn vạn dặm trong sáng, thế nhưng giờ phút này lại phảng phất như một đống bột nhão.
Bỗng nhiên, từ đáy lòng có một loại cảm giác bi thống xuất hiện.
Chu Diệp không biết là có chuyện gì.
"Con mẹ nó, tình huống như thế nào..." Chu Diệp lập tức mở mồm nói tục.
Lộc Tiểu Nguyên ngây ngẩn cả người, nàng đứng tại chỗ, ngơ ngác nhìn bầu trời.
Đáy lòng của nàng, dâng lên tâm tình bi thống, đau khổ lan tràn.
Trong hốc mắt đã có sương mù sinh ra.
Rõ ràng không muốn rơi nước mắt, nhưng những giọt nước mắt đã không kìm chế được tuôn ra thành dòng...
Tình huống bậc này, Lộc Tiểu Nguyên hiểu rõ, nàng lâm vào trầm mặc.
Ở trung ương đại lục.
Thụ gia gia hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại.
"Đại kiếp nạn a..."
Trong thanh âm hiền lành tràn đầy vẻ không đành lòng.
Toàn bộ Mộc giới, thiên địa vạn vật.
Mặc kệ là sinh linh đã ra đời linh trí chưa, tất cả sinh linh đều thấy đáy lòng xuất hiện cảm giác bi thống.
Cái này là chuyện gì xảy ra, chúng nó không biết.
"Rầm rầm..."
Ở giữa bầu trời bắt đầu trút mưa.
Chu Diệp nhìn lá nhọn của mình.
"Tí tách..."
Từng giọt mưa đỏ tươi như máu rơi vào trên lá cây, bắn tung tóe ra.
"Mưa máu?" Chu Diệp ngây người.
Xuất hiện tình huống bậc này, hiển nhiên là có đại sự phát sinh...
"Sư tỷ, đây là có chuyện gì?" Chu Diệp nhìn về phía Lộc Tiểu Nguyên, nhẹ giọng hỏi.
Thân thể Lộc Tiểu Nguyên cũng không có nhiễm mưa máu, nàng cúi đầu, cố nén bi thống sâu trong nội tâm, nói: "Đây là thương thiên khấp huyết..."
(thương thiên khấp huyết:trời khóc ra máu)
"Thương thiên khấp huyết?"
"Có ý tứ gì?" Chu Diệp có chút không rõ.
Lộc Tiểu Nguyên không trả lời ngay, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Trên bầu trời, không gian vặn vẹo.
Phảng phất như bầu trời như cái khăn trải bàn, giờ khắc này lại bị người ta hung hăng bóp thành nếp nhăn.
Lộc Tiểu Nguyên cúi đầu xuống, nhìn về phía tiểu thảo tinh, chậm rãi nói ra mấy chữ.
"Đế cảnh vẫn lạc."