Chương 201: Đáp án (1)
Đế cảnh vẫn lạc? !
Là vị Đế cảnh nào vẫn lạc?
Chu Diệp trầm mặc.
Hắn liên tưởng đến Thanh Đế lão đại cùng Kim Tam Thập Lục, cùng với Thụ gia gia.
Thụ gia gia hôm nay vẫn còn ở Mộc giới, hắn không có khả năng vẫn lạc.
Một khi Thụ gia gia vẫn lạc, vậy toàn bộ Mộc giới cũng sẽ sụp đổ.
Như vậy không phải Thụ gia gia, thì chẳng lẽ là...
Chu Diệp không dám suy đoán tiếp.
Nhưng mà sự thật chính là như vậy.
Thanh Đế lão đại cùng Kim Tam Thập Lục đã rời khỏi, đến nay chưa về, rốt cục là tình huống như thế nào?
"Sư tỷ, ngươi cảm thấy sẽ là ai?" Chu Diệp nhẹ nhàng mở miệng, nhìn về phía Lộc Tiểu Nguyên.
Lộc Tiểu Nguyên trầm mặc.
Thành thật mà nói, nàng không biết.
"Ta tin tưởng sư tôn, cũng rất tin tưởng Kim tỷ tỷ."
Những lời này, chính là đáp án của Lộc Tiểu Nguyên.
Thanh Đế rốt cục mạnh bao nhiêu, Lộc Tiểu Nguyên không biết, Kim Tam Thập Lục mặc dù đặt trong những Đế cảnh khác rất yếu, nhưng mà vẫn là Đế cảnh.
Đế cảnh a...
Đây chính là đối tượng mà chúng sinh phải thần phục.
"Ừ." Chu Diệp suy nghĩ thật lâu, cuối cùng lên tiếng.
Hắn lặng yên về tới bên trong linh điền, cắm rễ.
Hắn trầm tư thật lâu.
Trong lòng của hắn mang theo hy vọng, hắn không cảm thấy là Thanh Đế lão đại hoặc là Kim Tam Thập Lục lão đại vẫn lạc.
Lục giới không chỉ mỗi Mộc giới có Đế cảnh.
"Nói không chừng là Đế cảnh nơi khác vẫn lạc thì sao?" Chu Diệp miễn cưỡng cười, ở trong lòng an ủi bản thân.
Thế nhưng mà, Đế cảnh nơi khác vẫn lạc, thì có thể ảnh hưởng đến bầu trời Mộc giới sao?
Chu Diệp không nghĩ ra.
Hắn muốn hỏi Lộc Tiểu Nguyên, nhưng nhìn Lộc Tiểu Nguyên ngồi ở ngưỡng cửa ngẩng đầu ngắm bầu trời, hắn không đành lòng đến hỏi.
Lúc này Lộc Tiểu Nguyên đang ôm đầu gối, cứ như vậy nhìn chằm chằm trời xanh.
Trời xanh vẫn đang vặn vẹo, mưa máu càng lúc càng lớn.
Các sinh linh có thể mơ hồ nghe được trong tiếng mưa rơi có tiếng khóc.
Bi thống trong nội tâm càng ngày càng trầm trọng, làm cho vô số sinh linh cảm thấy khó thở.
Nước mắt không tự chủ rơi xuống.
Bên vách núi.
Cây già đắm mình trong mưa máu.
Tuy nói linh trí hắn không cao, nhưng mà đã nghe được lời nói Lộc Tiểu Nguyên, cũng có thể đoán ra chút ít.
Hắn ở trong nội tâm cầu nguyện.
Đừng xảy ra việc gì a.
Một khắc đồng hồ trôi qua.
Trước thời khắc này, thiên địa ngập trong mưa to gió lớn.
Sau thời khắc này, hết thảy đều trở về như trước.
Dường như trận mưa máu kia chưa bao giờ xuất hiện.
Thế nhưng trong nội tâm các sinh linh còn chưa triệt để biến mất vẻ bi thống, bọn hắn biết hết thảy sự tình lúc nãy đều là chân thật.
Bầu trời khôi phục bộ dáng cũ, không còn vặn vẹo.
Chu Diệp lúc này ngẩng đầu nhìn trời, cứ cảm thấy hình như có chút khác thường.
Ài.
Ở trong nội tâm thở dài, Chu Diệp bắt đầu tu luyện.
Đế cảnh cách hắn quá mức xa xôi.
Hắn muốn rút ngắn khoảng cách này.
Muốn làm chút gì đó.
Được mặt trời cùng với ngôi sao chiếu rọi, chân thân Chu Diệp sáng lên.
Tâm tình bi thống không triệt để biến mất, Chu Diệp không cách nào đắm chìm vào trạng thái tu luyện, điều này làm cho hắn rất bực bội.
Hắn nỗ lực muốn vượt qua.
Nhưng vô luận như thế nào, tại thời khắc này cũng không thể hấp thu năng lượng gì.
Dường như đã, tất cả năng lượng trong thiên địa đều đang mặc niệm cho tồn tại Đế cảnh vừa vẫn lạc kia.
Chu Diệp dần dần bình tĩnh lại.
Sự tình thương thiên khấp huyết, giống như một cục đá rơi vào mặt nước bình tĩnh.
Làm nổi lên gợn sóng, lay động bát phương, lan tràn trong đáy lòng.
Hắn hiện tại, chính là trạng thái này.
Đợi đến lúc mặt nước triệt để yên tĩnh, thì mới có thể tu luyện.
Thế nhưng sau khi gợn sóng sắp ngưng hẳn thì lại bắn ngược trở về, thật lâu không thôi...
Chu Diệp muốn rơi lệ.
Thế nhưng làm một gốc cỏ, sao có thể rơi lệ nổi?
Tâm tình bi thống không thể phát tiết, vậy cũng chỉ có thể vây khốn dưới đáy lòng.
Chu Diệp rút rễ cây lên, sau đó đi tới bên vách núi.
Hắn ngồi ở bên vách núi, lâm vào trầm tư.
Cây già lặng yên nhìn hắn.
Suy nghĩ ở trong nội tâm của Chu Diệp, cây già tự nhiên minh bạch, hắn cũng có ý nghĩ như vậy, thế nhưng bất lực.
Tuy rằng tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng ân truyền đạo, cả đời hắn đều khắc ghi trong lòng.
Sau nửa ngày.
Chu Diệp đứng dậy.
Cây già nhìn hai lá cỏ tản ra hơi thở lạnh như băng của hắn, ở trong nội tâm thở dài.
Sư huynh cỏ tinh đang muốn phát tiết cảm giác bi thống trong lòng sao?
"Bá!"
Chu Diệp vận động lực lượng.
Trong trạng thái Lấy Thân Hóa Kiếm, chém ra chiêu mạnh nhất.
Kinh Lôi Kiếm!
"Oanh —— "
Kiếm quang thoát ly lá cỏ, sau đó trở nên lớn gấp mấy lần.
Sau khi bay đi chừng mười dặm, đã dài trọn vẹn mấy trăm trượng.
Kiếm quang xẹt qua phạm vi trăm dặm, lúc này mới hao hết lực lượng, trực tiếp sụp đổ tản ra.
Một kiếm này chém ra, Chu Diệp liền ngồi ở bên vách núi.
Bi thương trong nội tâm đã giảm đi một ít.
Nhưng vẫn làm cho hắn khó chịu, không cách nào hô hấp.
"Két lau! Ầm ầm!"
Trên bầu trời, lại có sấm sét nổi lên.
Ở trong nội tâm của Chu Diệp kinh hãi, có chút khủng hoảng.
Lại là thương thiên khấp huyết.
Hôm nay có tới hai vị Đế cảnh vẫn lạc sao? !
Chu Diệp hỏi mình, thế nhưng không chiếm được đáp án.
Ở giữa sân, bàn tay nhỏ bé của Lộc Tiểu Nguyên run rẩy, không thể tin nổi mà nhìn bầu trời đang vặn vẹo.
Nếu là một vị Đế cảnh vẫn lạc, như vậy có rất nhiều suy đoán.
Hai vị thì...
Trong lòng Lộc Tiểu Nguyên có một cái suy đoán, điều này làm cho nàng lại lần nữa lâm vào bi thống.
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào... Sư tôn lợi hại như vậy, khẳng định không thể nào!" Hai mắt Lộc Tiểu Nguyên đã đỏ rực, điên cuồng lắc đầu.
Nàng không dám suy nghĩ tiếp.
Hồi tưởng lại thời điểm ở chung với Thanh Đế cùng Kim Tam Thập Lục, là vui vẻ cỡ nào a.
Nhưng hết thảy bây giờ lại làm cho Lộc Tiểu Nguyên cảm thấy thế giới của mình đều biến thành màu xám.
Lộc Tiểu Nguyên khóc đến đỏ mắt.
Chu Diệp cúi đầu xuống, nhìn phía dưới vách núi.
Dưới vách núi đều là đá vụn.
Chu Diệp dường như đã thấy được một mảnh phế tích, chiến hỏa thiêu đốt, sinh linh đang chém giết nhau...
Giờ khắc này.
Lực lượng trong cơ thể hắn bắt đầu bạo động.
Mưa máu lại một lần nữa hàng lâm.
Từng giọt mưa đỏ tươi như máu rơi vào cơ thể Chu Diệp.
Cảm thụ được tâm tình bi thống trong hạt mưa, Chu Diệp lại một lần nữa bị cuốn hút.
Thống khổ.
Lo lắng.
Khó có thể hô hấp.
Dường như người thân nhất đã rời khỏi bản thân.
Bất lực.
Chu Diệp không biết làm sao bây giờ.
Hắn rất muốn bỏ qua những thứ này, nhưng mà hắn không làm được.
Cho dù mạnh mẽ như Lộc Tiểu Nguyên, vẫn làm không được.
Hết thảy rút cuộc là vì sao, ai cũng không biết.
Cả thiên địa, đều đang có nghi vấn này.
Đến cùng là vì sao?
Rốt cục là ai vẫn lạc?
Ở giữa Mộc giới.
Thụ gia gia đã nhắm hai mắt lại từ lâu.
Trong miệng hắn nỉ non.
"Lại một vị nữa..."
"Ài."
Thụ gia gia đang suy nghĩ.
Nếu như bản thân ra ngoài, như vậy toàn bộ bầu trời Mộc giới sẽ bị sụp đổ, đến lúc đó ức vạn sinh linh Mộc giới không có bất kỳ cơ hội đào thoát tử vong nào.
Tại Mộc giới, Thụ gia gia chính là trời.
Thụ gia gia không thể nào ra ngoài trợ giúp.
Hắn chống đỡ bầu trời, đồng dạng cũng bị bầu trời giam cầm.
"Hy vọng mọi chuyện không phải như ta nghĩ..." Thụ gia gia thở dài một tiếng.
Hắn thân là Đế cảnh, tâm tình không bị ảnh hưởng.
Hắn có thể thoát khỏi nơi này, tùy tâm sở dục thích đi đâu thì đi.
Thế nhưng hắn không làm vậy.