Chương 202: Đáp án (2)
Hắn kính dâng cả đời vào việc thủ hộ Mộc giới.
Sự tình bên ngoài, hắn không thể đi quản được.
Về phần là hai Đế cảnh nào vẫn lạc, hắn vẫn không biết.
"Bình an vô sự nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chính là yên lặng trước mưa to gió lớn sao?" Thụ gia gia tự hỏi bản thân.
Sau nửa ngày.
Không có bất kỳ đáp án nào, thật sự không có bất kỳ đầu mối nào.
Thụ gia gia mở hai mắt ra, nhìn xuống đại địa.
Vẻ hiền lành trong mắt không còn, thay vào đó là sát khí cuồng bạo vô biên.
"Ta không cách nào ly khai, không cách nào giúp đỡ các ngươi, vậy chỉ có bảo vệ tốt thế giới này, làm cho thế giới này vĩnh viễn an bình! ! !"
Linh tuyền.
Kim Tiểu Nhị hiển lộ chân thân, mở ra hai cánh, thay Xích Hồng che chắn mưa máu, cánh hắn đã bị thành nhuộm đỏ rực.
"Là hai vị kia sao?" Xích Hồng ngẩng đầu hỏi hắn.
Kim Tiểu Nhị cúi đầu nhìn nàng.
Trên mặt Xích Hồng có hai hàng nước mắt.
Kim Tiểu Nhị lắc đầu, chậm rãi nói: "Ta không biết."
Hắn cũng muốn biết đáp án.
Hắn cũng muốn biết đến cùng có đúng là hai vị kia hay không.
"Hai vị kia hẳn là vẫn còn ở Mộc giới nhỉ?" Kim Tiểu Nhị tự an ủi.
Đế cảnh xuất hành, há lại để ta và ngươi có thể biết được hay sao?
Đoạn văn này, Xích Hồng nhịn xuống không nói ra miệng.
Nàng không muốn chọc thủng.
Nàng biết rõ, Kim Tiểu Nhị chỉ là lừa gạt mình mà thôi.
Phương xa.
Bạch Hổ, Thiên Uyên, Huyền Quy cùng những Yêu Vương đứng đầu tụ tập cùng một chỗ.
Chúng nó đều trầm mặc.
Không biết trong nội tâm suy nghĩ cái gì.
Hành tung của hai vị Đế cảnh, chúng nó cũng hơi biết rõ một ít.
"Nếu như, ta nói là nếu như, nếu như hai vị kia không có ở đây, như vậy Thánh Địa sẽ do chúng ta thủ hộ." Bạch Hổ trầm giọng mở miệng.
Nếu đã là Thánh Địa, vậy tuyệt đối không cho phép bất luận sinh linh bên ngoài vũ nhục!
"Chỉ cần là địch nhân, vậy xé nát hắn!" Thiên Uyên lần đầu tiên thể hiện ra vẻ cuồng bạo của mình.
Hắn ngửa đầu lên trời gào thét, hư ảnh cực lớn xuất hiện, động tác đồng bộ với hắn.
"Tính ra được gì không ?" Một vị Yêu Vương không biết tên nhìn về phía Huyền Quy Yêu Vương, sắc mặt ngưng trọng mở miệng hỏi.
Mặt Huyền Quy Yêu Vương trắng bệch, chậm rãi lắc đầu.
"Tồn tại bậc này, dựa vào ta há có thể tính toán được sao?"
Huyền Quy Yêu Vương cười khổ.
Lực lượng trong thân thể hắn, dần dần bạo động.
"Bảo vệ hắn !" Bạch Hổ Yêu Vương hô to một tiếng.
Đám Yêu Vương đồng tâm hiệp lực, bắt đầu cứu chữa cho Huyền Quy Yêu Vương.
Chờ thương thế chuyển biến tốt đẹp, Huyền Quy Yêu Vương cười khổ lắc đầu.
"Quy tắc chính là quy tắc a, cảnh giới chưa tới, vĩnh viễn không cách nào vượt qua bức tường quy tắc..."
Nói ra một câu này, mắt Huyền Quy Yêu Vương cụp xuống, giống như đang nghỉ ngơi.
...
Thanh Hư sơn.
Chu Diệp trở lại trong sân.
Hắn đứng trong sân.
Lộc Tiểu Nguyên an vị tại cánh cửa, mặt không biểu tình.
Thế nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại có hai hàng nước mắt, im ắng biểu đạt suy nghĩ trong nội tâm của nàng.
Chu Diệp rất muốn đi an ủi nàng, nhưng mà suy nghĩ một chút, lại không động đậy.
Một khắc đồng hồ lại đi qua.
Hết thảy, trở về bình tĩnh.
Theo thời gian trôi qua, bi thống trong nội tâm vạn vật đã tiêu giảm.
Thậm chí, đã trở về sinh hoạt bình thường.
"Xé á!"
Chu Diệp bên cạnh thân, có không gian tan tành.
Lộc Tiểu Nguyên đột nhiên đứng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm vào không gian vỡ vụn, nhìn chăm chú lên khoảng không tối như mực kia.
Chu Diệp ngừng thở.
Đáp án, sẽ là gì?
"Đùng."
Một bàn chân, bước ra từ tấm màn đen.
Lộc Tiểu Nguyên nín khóc mỉm cười, mây đen bao phủ trong nội tâm lập tức tiêu tán.
Chu Diệp cuồng hỉ.
Nhìn dấu chân kia, hắn cảm thấy rất quen thuộc.
Con mẹ nó chính là giày của Thanh Đế lão đại, từng đạp bản thân hai lần, con mẹ nó có thể không nhớ được sao!
Tuy nói giờ phút này trên giày lây nhiễm máu tươi, nhưng đã có thể động đậy, vậy nói rõ Thanh Đế lão đại không có việc gì a!
Không có việc gì là tốt rồi a!
Nhưng sau khi ánh mắt nhìn lên, tâm tình cuồng hỉ của Chu Diệp, và nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Tiểu Nguyên, đều cứng lại.
Kim Tam Thập Lục, mặt không có chút máu nào, nằm ở trong ngực Thanh Đế!
Mặt Thanh Đế cũng trắng bệch.
Trên gương mặt hắn không lộ vẻ gì, hắn ôm Kim Tam Thập Lục, đi tới đất trống.
"Kim tỷ tỷ!" Lộc Tiểu Nguyên nghẹn ngào khóc lên.
Làm sao có thể?
Sao Kim tỷ tỷ lại. . .
"Sư cô. . ." Chu Diệp hít một hơi thật sâu.
Hắn còn nhớ rõ, không lâu trước đó nữ tử này còn cùng Thanh Đế đánh cờ, nhưng nàng mãi không thắng được Thanh Đế.
Nhớ tới chuyện nàng lôi kéo Thanh Đế, không cho Thanh Đế ly khai, thề muốn thắng một ván.
Thế nhưng còn chưa thắng qua một lần nào, làm sao lại. . .
Bên vách núi, cây già như bị sét đánh.
"Sư tôn. . ."
Cây già cảm thấy nội tâm thống khổ vô cùng.
Thế nhưng nỗi thống khổ này không cách nào phát tiết ra.
Hắn sinh lòng tuyệt vọng, cảm thấy đã không cách nào hô hấp.
Giờ phút này, hắn chẳng muốn đi cùng sư huynh cỏ tinh nữa, hắn không có tâm trạng đó.
Đối với hắn mà nói, sư tôn quan trọng nhất, là người truyền đạo cho hắn, như cha như mẹ.
Nhưng giờ phút này, đã không còn. . .
"Kim tỷ tỷ. . ." Lộc Tiểu Nguyên chạy đến bên cạnh Thanh Đế, kéo áo choàng đã nhuộm đỏ bởi máu của Thanh Đế, nỗ lực muốn xem bộ dáng hiện tại của Kim Tam Thập Lục.
Thế nhưng nàng không làm được, bản thân thật sự quá thấp.
Thanh Đế hơi cúi đầu, nhìn khuôn mặt không có chút huyết sắc nào của Kim Tam Thập Lục, bờ môi giật giật, cuối cùng không nói gì cả.
Hắn nhìn giống như bình tĩnh, nhưng lòng đang rỉ máu.
Bước chân Thanh Đế khẽ nhúc nhích, muốn nhúc nhích, thế nhưng bị Lộc Tiểu Nguyên níu chặt, không có cách nào di chuyển.
Thanh Đế nhẹ giọng mở miệng: "Tránh ra."
Lộc Tiểu Nguyên không để ý tới hắn, nàng hiện tại chỉ muốn liếc mắt nhìn Kim tỷ tỷ a.
"Tránh ra!" Thanh Đế lão đại gầm nhẹ.
Lộc Tiểu Nguyên sợ.
Bộ dạng này của Thanh Đế, nàng chưa bao giờ thấy.
Dĩ vãng hắn không phải người như thế.
Trong lúc nhất thời, Lộc Tiểu Nguyên buông lỏng tay, ngơ ngác nhìn hắn và Kim Tam Thập Lục.
Thanh Đế chuyển bước, ôm Kim Tam Thập Lục đi vào phòng.
Chu Diệp đi theo sau lưng Thanh Đế.
Lộc Tiểu Nguyên lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.
Ở sau lưng Thanh Đế, bọn hắn nhìn thấy, trên lưng Thanh Đế có một vết thương khổng lồ kéo từ bả vai lan tràn đến bên hông.
Trên vết thương, quấn quanh hắc khí, ăn mòn huyết nhục của Thanh Đế.
Từng giọt máu đen không ngừng nhỏ xuống.
"Xùy."
Máu đen nhỏ xuống trên mặt đất, làm thổ nhưỡng bị lủng ra một cái động lớn.
Ở trong nội tâm của Chu Diệp rất kinh hãi.
Đây là lực lượng cường đại cỡ nào?
Ai có thể gây tổn thương Thanh Đế đến mức này? !
Bên giường.
Thanh Đế nhẹ nhàng mà đặt Kim Tam Thập Lục lên trên giường, sắc mặt bình tĩnh, cứ như vậy nhìn nàng.
Thanh Đế ngẩng đầu, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Bờ môi run rẩy bỗng nhúc nhích, giống như muốn nói cái gì.
Nhưng còn chưa mở miệng, toàn bộ người đã quỳ rạp, rồi không thể khống chế mà đổ ập xuống đất.
"Sư tôn!"
"Sư phụ!"
Lộc Tiểu Nguyên vội vàng đưa tay đỡ lưng Thanh Đế.
Mà khi cánh tay nàng tiếp xúc đến hắc khí, một tia hắc khí lập tức bò sang quấn quanh người của nàng.
Đau.
Đau đến tận tim.
Lộc Tiểu Nguyên vịn lấy Thanh Đế đã hôn mê, để Thanh Đế tựa ở bên giường.
"Đây là ma. . ." Lộc Tiểu Nguyên nhìn hắc khí quấn quanh cánh tay mình, vẻ mặt lộ ra thống khổ, nói.
"Sư tỷ, cái này. . ." Chu Diệp chỉ vào hắc khí, muốn nói lại thôi.
"Chủ nhân hắc khí đã chết, nên không thể ảnh hưởng quá lớn tới ta. . ." Lộc Tiểu Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu.
Nàng vận chuyển lực lượng, trục xuất hắc khí.
Ánh sáng bảy màu bộc phát, đánh tan tất cả hắc khí.