Chương 205: Chống đỡ , chờ ta! (2)
Nửa khắc đồng hồ sau.
Chu Diệp khôi phục được chút ít khí lực.
Hắn nhìn sư phụ của mình.
Trên gương mặt kia đã khôi phục huyết sắc.
Sức khôi phục mạnh mẽ của Đế cảnh đã được bày ra.
Thương thế phần lưng đã hoàn toàn khôi phục, chỉ là Thanh Đế còn chưa tỉnh.
"Sư tôn, ngươi nhanh tỉnh dậy đi, không có ngươi, chúng ta không có bất kỳ biện pháp nào a." Lộc Tiểu Nguyên nhìn Thanh Đế, rồi lại nhìn Kim Tam Thập Lục.
Tình huống của Kim Tam Thập Lục vô cùng phức tạp.
Đã tới thời khắc sinh tử.
Thế nhưng Lộc Tiểu Nguyên không dám vọng động.
Nàng không có thực lực đi điều trị cho Kim Tam Thập Lục.
Chỉ cần làm không tốt, vậy Kim Tam Thập Lục sẽ chính thức vẫn lạc.
"Sư phụ, nhanh tỉnh dậy đi, sư cô nàng không chịu nổi nữa. . ." Chu Diệp nói.
Mới nói đến hai chữ 'Sư cô', hắn nhìn thấy lông mày Thanh Đế đột nhiên nhíu một chút.
"Sư phụ!" Chu Diệp lập tức tỉnh táo tinh thần.
Lộc Tiểu Nguyên cũng chú ý tới điểm này.
Nàng bắt lấy cánh tay Thanh Đế, "Sư tôn?"
Thanh Đế không động.
"Cái này. . ." Chu Diệp nghẹn lời.
Vẻ mặt Lộc Tiểu Nguyên lại thành thất vọng.
Thanh Đế hôn mê.
Ở trong đầu hắn.
Thanh Đế dường như đã một lần nữa về tới chỗ kia.
"Ha ha, Thanh Đế, lại gặp mặt a. . ." Một cường giả lạ mặt to lớn đầu đội trời, chân đạp đất, cao cao tại thường nhìn xuống Thanh Đế.
"Đúng là không thể tưởng tượng được, ngươi vẫn còn sống." Thanh Đế mỉm cười, sắc mặt lạnh nhạt.
"Ngươi nhìn thử xem, đây là ai ?" Cường giả lạ mặt ném ra một đóa hoa sắp bị bóp nát trong tay.
Khuôn mặt lạnh nhạt của Thanh Đế rốt cục biến sắc.
Mắt trừng to như muốn nứt ra!
Ba mươi sáu cánh thần hoa vỡ vụn phiêu phiêu bay đến bàn tay Thanh Đế.
Lồng ngực Thanh Đế kịch liệt phập phồng, lực lượng kinh khủng bắn ra từ cơ thể hắn.
Không gian chung quanh dường như đã bắt đầu sợ hãi, liên tục run rẩy.
"Ngươi muốn chết!"
Thanh Đế cùng với cường giả lạ mặt triển khai đại chiến.
Khi hắn sắp chém giết đối phương, chân trời đột nhiên nở rộ Phật quang vô biên.
Một Phật Đà từ trên trời giáng xuống.
Một cự chưởng to lớn như trời, phô thiên cái địa ập xuống đầu hắn.
"Oanh!"
Đại địa vỡ nứt ra, hóa thành tro tàn.
Không gian không có ở đây, biến thành hư vô.
Thanh Đế ở bên dưới phật thủ, nhưng không bị một tia tổn thương nào.
Hắn kinh nghi, phát hiện đóa hoa vỡ nát trong ngực đã không thấy đâu.
Bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy một đóa ba mươi sáu cánh vỡ nát đang gắt gao chống đỡ phật thủ.
"Vì sao ngươi ngu như vậy!"
Thanh Đế giận dữ hỏi, đồng thời đánh nát phật thủ.
Thần hoa trên không trung chập chờn, vỡ vụn thêm một cánh.
Thanh Đế run rẩy đưa tay đón lấy thần hoa.
"Bởi vì. . . Ta thích ngươi a."
Ở bên trong thần hoa truyền ra thanh âm nữ tử.
Thanh Đế nghe vậy, như gặp sấm sét giữa trời quang, ngây ngẩn cả người.
"Còn dám phân thần?" Cường giả không biết tên chém tới một đao!
Hắc khí vô biên vờn quanh ánh đao, trảm lên lưng Thanh Đế.
Thương thế khủng bố kia chính vì một kích này!
"Hự. . ."
Thanh Đế kêu lên một tiếng.
Hắn nhìn đóa hoa lung lay sắp đổ trong lòng bàn tay, sắp tiêu tán, cảm thấy lo lắng thống khổ vô cùng.
"Ta mang ngươi về nhà. . ."
Hắn một lần nữa ôm chặt thần hoa vào trong ngực, sau đó mặt không thay đổi đứng lên.
"Ngươi đã nghĩ kỹ mình muốn chết kiểu gì chưa?"
Thanh Đế bình tĩnh mà hỏi.
"Càn rỡ!" Cường giả lạ mặt phẫn nộ mà cười.
"Càn rỡ!" Phật Đà trợn mắt.
Đại chiến kinh thiên động địa nảy sinh.
Một trận chiến này.
Thanh Đế giết một Phật, diệt một ma.
Thế nhưng bất luận hắn làm gì, người yêu vẫn sinh tử chưa biết.
"Sư tôn, nhanh tỉnh dậy đi, sư cô nàng không chịu nổi. . ."
Bên tai vang lên một thanh âm quen thuộc.
Là tiểu thảo tinh.
Thanh Đế giật mình.
Hóa ra, mọi chuyện đều đã qua rồi.
"Chống đỡ, chờ ta! ! !"
Hai mắt nhắm chặt của Thanh Đế bỗng nhiên mở ra.
"Sư phụ!" Chu Diệp đại hỉ.
Trong lòng của hắn, Thanh Đế lão đại gần như là toàn năng.
Dù sao cũng là Đế cảnh a.
Hắn cảm thấy, chỉ cần Thanh Đế còn, vậy thương thế của sư cô hẳn là ổn rồi!
"Sư tôn!" Lộc Tiểu Nguyên có chút không thể tin nổi, nhưng phục hồi tinh thần lại liền lập tức nói: "Sư tôn ngươi mau nhìn Kim tỷ tỷ a!"
Thanh Đế lão đại không nói gì, hắn trực tiếp đứng lên, sau đó nhìn Kim Tam Thập Lục.
Thanh Đế lão đại khẽ nhíu mày.
“Gần như đã là trạng thái cân bằng, tùy tiện đánh vỡ, thì sống hay chết rất khó nói..." Khuôn mặt Thanh Đế lộ vẻ sầu thảm.
Đây là lần thứ nhất hắn cảm giác có sự tình khó giải quyết như thế.
"Sư tôn, ta hiện tại tấn chức Thiên cấp, đồng thời nắm trong tay Sinh Mệnh Pháp Tắc, ta có thể giúp đỡ cái gì cho sư cô không?" Chu Diệp mở miệng hỏi.
"Hả?" Thanh Đế lão đại nhíu lông mày lại, có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Chu Diệp.
Hắn hơi chút trầm ngâm, tiếp theo nói: "Có thể giúp đỡ một ít, bất quá vẫn cần một ít những vật khác."
"Những vật khác?"
"Tại nơi nào! Ta đi lấy!" Lộc Tiểu Nguyên khẩn trương nhìn Kim Tam Thập Lục, không cần nghĩ ngợi đã nói.
"Không." Thanh Đế lão đại lắc đầu.
Sau đó, hắn nói: "Ta đi."
Vừa mới nói xong, Thanh Đế lão đại biến mất không thấy gì nữa.
Ở giữa Mộc giới.
Thanh Đế lão đại xuất hiện ở nơi này.
"Ngươi đã khỏe rồi?" Thụ gia gia có chút kinh ngạc, nhìn Thanh Đế.
"Thương thế của ngươi không sao chứ?" Thanh Đế lão đại nhìn mấy vết thương trên người Thụ gia gia, khẽ nhíu mày.
"Không sao, chỉ là mấy con tôm tép nhãi nhép, còn không cách nào xâm nhập giới vực được." Thụ gia gia nở nụ cười, trong giọng nói tràn đầy vẻ khinh thường.
"Tốt, nhờ vào ngươi đấy, ta tới lấy một đồ vật." Thanh Đế lão đại gật đầu, sau đó nhìn Thụ gia gia.
"Ngươi muốn cái gì cứ việc nói." Thụ gia gia vừa công kích lên trời xanh, vừa nói với Thanh Đế lão đại.
"Hồi Thiên Thủy." Thanh Đế lão đại phun ra mấy chữ.
Thụ gia gia dừng một chút, sau đó một giọt nước óng ánh xuất hiện ở trước mặt Thanh Đế lão đại.
"Ta nhớ kỹ ân tình này." Thanh Đế lão đại nói một câu, sau đó bắt lấy giọt nước rồi biến mất không thấy gì nữa.
Thụ gia gia khẽ cười một tiếng.
"Đám tiểu tử các ngươi a, ta đều nhìn các ngươi lớn lên đấy, chút chuyện nhỏ mà thôi."
Thụ gia gia không để ý, tiếp tục chiến đấu với cường giả không biết tên.
...
Thanh Đế thu hồi Hồi Thiên Thủy .
Tuy rằng Thụ gia gia không thèm để ý, nhưng mà ở trong nội tâm Thanh Đế đã nhớ kỹ cái ân tình này.
Hồi Thiên Thủy, chính là thứ được sinh ra từ chân thân Thụ gia gia.
Vạn năm mới có một giọt.
Sở dĩ được gọi là Hồi Thiên Thủy, đó là bởi vì, nó có được năng lực xoay chuyển trời đất.
Hồi Thiên Thủy không chỉ có được năng lượng sinh mệnh tràn đầy, còn có thật nhiều vật chất kỳ lạ.
Thanh Đế lão đại quan tâm không phải năng lượng sinh mệnh, mà là những vật chất kỳ lạ kia.
Có thể nói, một giọt Hồi Thiên Thủy liền có thể tinh lọc toàn bộ kịch độc trên thân Kim Tam Thập Lục.
Đây cũng chính là nguyên nhân Thanh Đế lão đại đi tìm Thụ gia gia.