Chương 207: Tín nhiệm -1 (1)
Hôm nay, thời tiết rất tốt.
Từ khi Chu Diệp đột phá đến Thiên cấp, hắn phát hiện, điểm tích lũy tăng lên tương đối chậm rồi.
Đồ vật cấp thấp có thể cung cấp điểm tích lũy ít càng thêm ít.
Tỷ như Linh dược Linh cấp hạ phẩm.
Nếu là lúc trước, một cây Linh dược như vậy có thể cung cấp ít nhất là mấy nghìn điểm tích lũy.
Nhưng bây giờ điểm tích lũy chỉ có vài chục.
Điều này làm cho Chu Diệp rất thất vọng a.
Bất quá ngẫm lại cũng không có gì sai.
Phẩm giai có chênh lệch thật sự quá lớn.
Thử so sánh những thùng nước có cùng chiều cao, vậy cái nào có thân rộng hơn, như vậy dung lượng khẳng định sẽ phải lớn hơn.
Với Linh dược Linh cấp, nhiều lắm chỉ là cái thùng nhỏ.
Chu Diệp hắn bây giờ là Thiên cấp hạ phẩm, cũng chính là một hồ nước.
Thùng nước?
Cấp quá thấp rồi.
Đừng có vũ nhục Chu Diệp ta.
...
"Sư phụ, sư cô hiện tại thế nào?"
Chu Diệp đi tới trong phòng, như thường lệ quan tâm hỏi về tình huống Kim Tam Thập Lục.
"Tốt hơn nhiều rồi." Thanh Đế tươi cười, nhẹ giọng nói.
Chu Diệp hiểu được tình huống, sau đó lại chạy tới trong sân.
Phòng đã bị Lộc Tiểu Nguyên phá hủy.
Bất quá Thanh Đế vung tay lên, hết thảy đều khôi phục lại như trước.
Như thường ngày.
Điều duy nhất bất đồng, lại là hai ngày này Lộc Tiểu Nguyên một mực ở lỳ trong phòng.
Gia hỏa này bây giờ vô cùng nỗ lực.
Nàng muốn xưng đế.
Bất quá Chu Diệp cảm thấy vấn đề này rất khó nói.
Đối với chuyện Lộc Tiểu Nguyên có thể xưng đế hay không, Chu Diệp không chút nghi ngờ, xưng đế thì nhất định là có thể rồi.
Nhưng mà Chu Diệp cảm thấy, ít nhất cũng phải qua một đoạn thời gian nữa mới được.
Bây giờ Lộc Tiểu Nguyên chỉ sợ vẫn chưa được a.
Nếu như hỏi Chu Diệp làm sao mà biết được, vậy Chu Diệp chỉ có thể nói là trực giác.
Hắn hiểu quá rõ Lộc Tiểu Nguyên.
Gia hỏa này, nhất định là tu luyện một chút liền ngủ mất rồi.
Trong phòng.
Lộc Tiểu Nguyên nằm ở trên giường, ngáy o..o....
Lộc Tiểu Nguyên nàng rất có lòng cầu tiến!
Nhưng thật sự là quá mệt mỏi rồi.
Vào hôm xảy ra thương thiên khấp huyết, tinh thần Lộc Tiểu Nguyên quá mức căng thẳng, hôm nay được buông lỏng, cần phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.
...
Bên vách núi.
Chỗ cây già
Chu Diệp đứng ở chỗ này, hưởng thụ ánh nắng ấm áp.
"Tiểu sư đệ, hôm nay sư huynh ta truyền cho ngươi một chiêu nhé?" Chu Diệp nói với cây già.
Hắn muốn dạy Vạn Diệp Phiêu cho cây già.
Bản thân thi triển pháp thuật kia, cứ cảm thấy hình như có chỗ nào không thích hợp.
Dù sao mình chỉ là một cây cỏ, có mỗi hai cái lá cỏ.
Mà Vạn Diệp Phiêu lại là dồn khí vào lá phát động công kích, nếu quả thật chấn động đến mức làm rớt xuống lá cây, vậy xong đời rồi.
Chu Diệp hắn chỉ có hai cái lá cỏ, không thích hợp a.
Cây già đung đưa tán cây.
Hắn rất ngạc nhiên, sư huynh cỏ tinh muốn dạy mình cái gì.
"Ngươi nhìn a."
Chu Diệp nhắc nhở một câu, sau đó điều động lực lượng.
"Ô...ô...n...g —— "
Chung quanh chân thân, từng cái chấm sáng màu xanh xuất hiện, sau đó ngưng tụ trở thành một cái lá cỏ.
"Lên là lên luôn." Chu Diệp đong đưa lá nhọn.
Sau đó, từng cái lá cây bắn ra, tới nơi cách đó vài dặm mới tiêu tán.
"Thấy không, cái này là Vạn Diệp Phiêu."
"Pháp thuật này là do Thụ gia gia dạy ta, hôm nay ta dạy cho ngươi."
"Tuy rằng Thụ gia gia cũng không nói thể dạy cho sinh linh khác hay không, nhưng mà ngươi cũng là một phần tử của Thanh Hư sơn, hơn nữa Thụ gia gia tốt như vậy, chắc có lẽ không để bụng đâu." Chu Diệp nói.
Cây già phát mộng.
Nói thật lòng, Chu Diệp nói mấy thứ này, hắn không nghe lọt tí nào.
Hắn còn đang cố nhớ khoảnh khắc Chu Diệp thi triển pháp thuật lúc nãy.
Không hiểu gì cả.
Đây là suy nghĩ duy nhất trong nội tâm cây già.
Cây già hắn có thể ở trong thời gian ngắn đột phá đến Huyền Hải cảnh, nói như thế nào cũng coi như là tiểu thiên tài a.
Con mẹ nó, cái môn pháp thuật này, nhìn kiểu gì cũng thật là cao thâm a.
Cây già tuyệt đối sẽ không thừa nhận vấn đề nằm ở chính mình.
Nhất định là sư huynh cỏ tinh không biết dạy.
Đúng, nhất định là như vậy.
Hai cái lá cỏ của Chu Diệp chắp ở sau lưng, nhàn nhạt mở miệng: " Vạn Diệp Phiêu này là pháp thuật tương đối đơn giản, sư huynh ta lĩnh ngộ pháp thuật kia chỉ dùng thời gian một cái chớp mắt, nắm giữ đến viên mãn, cũng không tiêu phí bao nhiêu thời gian."
"Sư huynh vừa ngẫm lại, pháp thuật này đơn giản như thế, sư đệ ngươi bây giờ hẳn đã lĩnh ngộ rồi nhỉ?"
Cây già rất phiền muộn.
Sư huynh cỏ tinh ngươi nói cái gì vậy, sao ta lại không hiểu tí nào.
Chu Diệp nói cũng không sai.
Lĩnh ngộ pháp thuật này, hắn đúng là chỉ dùng một cái chớp mắt.
Khi cái lá của Thụ gia gia chạm vào hắn, hắn trực tiếp học xong rồi.
Thấy cây già không hề động đậy, Chu Diệp trầm tư.
Thật lâu sau, lập tức đã minh bạch.
"Sư đệ yên tâm, pháp thuật này, trong vòng ba ngày, tuyệt đối ta sẽ giúp ngươi nhập môn." Chu Diệp tràn đầy tự tin.
Hắn hóa thân thành đạo sư, bắt đầu chỉ đạo cây già tu luyện pháp thuật.
Cây già học tập rất nghiêm túc, nhưng thỉnh thoảng, vẫn còn có chút ngơ ngá.
Nghe không hiểu a nghe không hiểu a.
Giữa trưa.
Chu Diệp đang trầm tư.
Hắn phát hiện, cây già tựa hồ có chút khó lòng hiểu được Vạn Diệp Phiêu.
Cũng đúng.
Cây già chỉ biết tâm pháp Tiểu Thanh Hư Kinh.
Hơn nữa còn là do Thanh Đế lão đại trực tiếp in vào trong đầu.
In vào trong đầu đã là nửa nhập môn, hơi học tập một chút, liền trực tiếp nhập môn, không có độ khó gì.
Nhưng đồ chơi thâm ảo như pháp thuật bậc này, cây già có khả năng không hiểu được.
Hặc hặc.
Thời điểm này, chính là lúc để bày ra vẻ mặt uyên bác của sư huynh ta.
Chu Diệp rất hưng phấn.
Hắn cảm giác mình đã thành công chạm đến điểm mù trong hiểu biết của cây già.
Loại thời điểm này, nhất định phải làm cho đối phương sinh ra cảm giác: 'A, sư huynh thật là lợi hại, thật thông minh. " 'Ông trời ơi sư huynh sao lại ngưu bức như vậy!' ... V...v
Khi Chu Diệp trầm tư những điều này.
Cây già đồng dạng cũng đang trầm tư.
Học không hiểu.
Làm sao bây giờ?
Cây già có chút bực bội.
Pháp thuật kia chính là pháp thuật công kích a.
Chỉ khi học xong pháp thuật công kích, bản thân mới có cơ hội ngứa mắt thằng nào liền đánh thằng đó a.
Thế nhưng lại gặp phải nan đề học không hiểu.
Cây già tức giận vô cùng, rất khó tiếp nhận.
Buổi chiều.
"Tiểu sư đệ, trước hết nghe sư huynh nói." Chu Diệp đã chuẩn bị kỹ càng.
Chu Diệp hắn hôm nay đã hạ quyết tâm, nhất định phải làm cho tiểu sư đệ học được Vạn Diệp Phiêu.
Cây già lay động tán cây.
Ý tứ rất rõ ràng: Ngươi nói đi.
"Đầu tiên, ngươi phải điều động lực lượng của ngươi." Chu Diệp nói.
Cái này cây già rất rõ ràng.
Hắn bắt đầu điều động lực lượng trong đan điền.
"Sau đó, tưởng tượng rằng, tại chung quanh thân thể ngươi, ngưng tụ ra một cái lá, viền của cái lá này, nhất định phải sắc bén." Chu Diệp tiếp tục nói.
Cây già suy nghĩ một chút, bắt đầu thử.
"Két."
Đột nhiên.
Một cái lá cây xanh nhạt bị tróc ra, dưới cái nhìn của Chu Diệp cùng cây già, chậm rãi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Cây già hít thở không thông.
Ta xxx!
Hắn đột nhiên nghĩ.
Có khi nào thử thêm mấy lần, bản thân sẽ biến thành trọc lốc không?
Ông trời ơi điều này cũng quá kinh khủng rồi.
"Bình tĩnh, không cần khẩn trương." Chu Diệp suy nghĩ một chút, rồi nói.
Cây già cótrí tuệ không cao, học tập có chút khó khăn, Chu Diệp hắn rất hiểu.
Dù sao không phải ai cũng giống như Chu Diệp hắn, có được cái đầu cơ trí vô địch thiên hạ.
Cây già ở trong nội tâm thở dài.
Hắn tin tưởng, vừa rồi đều là ngoài ý muốn.
Tiếp tục thử.
Một lần không thành công, như vậy thì hai lần.
Hai lần không thành công, vậy cứ tiếp tục, dù sao một ngày nào đó sẽ thành công thôi.
Không chỉ là học tập tri thức, còn có thật nhiều sự tình, chỉ cần kiên trì, như vậy kiểu gì cuối cùng cũng sẽ thành công.
...