Chương 208: Tín nhiệm -1 (2)
Chu Diệp hiện tại rất tuyệt vọng.
Hắn đột nhiên muốn học được một chiêu kia của Thanh Đế lão đại.
Trực tiếp áp súc pháp thuật, chạm vào đối phương một chút, in pháp thuật vào trong đầu đối phương.
Con mẹ nó chứ, vậy thì thật là nhẹ nhõm a.
Cũng không cần ngươi dạy, đối phương dễ dàng có thể lĩnh ngộ được.
Chu Diệp tìm Thanh Đế lão đại, biểu đạt rõ ràng ý nghĩ của mình.
Thanh Đế lão đại cười nhạt nói: "Ngươi bây giờ còn chưa tới đạt cảnh giới này."
Thanh Đế lão đại nói một câu này, làm cho Chu Diệp rất thương tâm.
Chu Diệp ta dù sao cũng là Siêu Phàm cảnh hậu kỳ có được không.
"Sư phụ, cảnh giới gì mới có thể làm được như vậy?" Chu Diệp hỏi.
"Đây không phải là sự tình tu vi, mà là xem ngươi có năng lực đó hay không." Thanh Đế lão đại nói.
"Đợi ngươi nắm giữ một môn pháp thuật đến viên mãn, liền có thể thử ngưng tụ pháp thuật, sau đó in vào trong đầu đối phương." Thanh Đế lão đại giải thích.
Chu Diệp đã có chút hiểu ra.
Về phần có thể làm được hay không, vậy còn phải xem nhân phẩm.
Chu Diệp đi tới trong sân.
Hắn ngồi trong sân, lâm vào trầm tư.
Đầu óc lập tức vận chuyển.
Hắn đang tự hỏi về lời nói của Thanh Đế lão đại.
Ngưng tụ pháp thuật , sau đó in vào đầu đối phương.
Phải thế nào mới có thể làm được chuyện này?
Thanh Đế lão đại không nói với Chu Diệp.
Tóm lại, vấn đề này hơi có chút phức tạp.
Dường như là truyền thừa trí nhớ.
Đợi lát.
Truyền thừa trí nhớ...
Chu Diệp âm thầm cuồng tiếu.
Quả nhiên a, Chu Diệp ta chỉ cần muốn làm cái gì, vậy tuyệt đối có thể nghĩ ra biện pháp.
...
Chỗ cây già.
"Tiểu sư đệ, sư huynh ta đã tìm được một con đường sáng, có thể làm cho ngươi trong nháy mắt lĩnh ngộ pháp thuật này." Chu Diệp thần thần bí bí mà nói với cây già.
Cây già sửng sốt một chút.
Sư huynh cỏ tinh a, ngươi rất trâu bò hay sao?
Nói thật, cây già có chút hoài nghi.
Bất quá thân là đồng môn, cây già cảm giác mình hẳn nên tín nhiệm sư huynh cỏ tinh.
"Xem đây."
Chu Diệp bắt đầu vận công.
Đây là lần đầu Chu Diệp sử dụng phương pháp truyền thụ pháp thuật cao thâm kiểu này.
Có khả năng có chút nắm giữ không tốt.
Bất quá hiển nhiên, Chu Diệp hắn rất lợi hại.
Trên ngọn lá của hắn, ngưng tụ ra một chấm sáng.
Bên trong, đúng là phương pháp tu luyện Vạn Diệp Phiêu.
Chu Diệp tới gần cây già, sau đó chấm một cái vào thân cây.
Chấm sáng chui vào thân của cây già.
Vạn Diệp Phiêu, thành công in vào trong đầu cây già.
Trong chốc lát.
Cây già hưng phấn.
Chỉ cần có phương pháp tu tập, vậy với thiên phú của cây già ta, nhất định có thể nhẹ nhõm nhập môn a.
Lúc này, cây già bắt đầu thử.
"Tốc tốc..."
Cây già lay động tán cây.
Đột nhiên, Chu Diệp bối rối.
"Rầm rầm..."
Cây già rất thành công, làm cho trên trăm cái lá cây rụng xuống.
Những cái lá cây được lực lượng gia trì, rất sắc bén, lơ lửng giữa không trung.
Không chỉ Chu Diệp bối rối, cây già cũng bối rối.
Tình huống này làm cho cây già thấy tim mình đau nhức.
Con mẹ nó đây là lá cây sinh trưởng trên người mình a.
Ta xxx con mẹ nó!
Cây già âm trầm nhìn Chu Diệp.
Phảng phất như cảm nhận được ánh mắt cây già, Chu Diệp vội vàng giải thích.
"Tiểu sư đệ, ngươi phải tin tưởng ta, không phải ta cố ý gài bẫy ngươi a."
"Đây là lần đầu tiên ta thử loại phương pháp truyền thụ pháp thuật này, có thể do không nắm giữ tốt, bỏ sót một ít tin tức."
"Ngươi chờ một lát, ta sẽ truyền thụ lại lần nữa cho ngươi."
Cây già nhìn những cái lá cây lơ lửng.
Muốn khóc.
Tín nhiệm với sư huynh cỏ tinh: -1.
Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên trang bức trước mặt tiểu sư đệ, nhưng mà trang bức thất bại dù sao vẫn làm cho Chu Diệp rất khó chịu.
"Ài, lần đầu truyền thụ pháp thuật cho tiểu sư đệ đã thất bại, sư huynh ta rất hổ thẹn." Chu Diệp nói.
Hắn bắt đầu ngưng tụ lần nữa.
Lúc này, không thể chủ quan nữa.
Nhất định phải truyền thụ Vạn Diệp Phiêu một cách hoàn hảo cho tiểu sư đệ.
Cây già nhìn động tác của Chu Diệp, trong lúc nhất thời lâm vào trầm mặc.
"Tốt rồi!"
Trên lá nhọn của Chu Diệp, lại một lần nữa hiện ra chấm sáng.
Chấm sáng màu xanh này, làm cây già có chút hốt hoảng.
Nếu thử một lần nữa, có khi nào lại rơi xuống tám mươi một trăm cái lá không a?
"Tiểu sư đệ, chúng ta là đồng môn, chúng ta càng là hảo huynh đệ, ngươi phải tin tưởng sư huynh, sư huynh tuyệt đối sẽ không gài bẫy ngươi đâu." Chu Diệp vỗ ngực nói, có vẻ vô cùng chân thành.
Nói thật, Chu Diệp hắn chưa từng nghĩ tới chuyện muốn bẫy sư đệ của mình.
Chu Diệp hắn là cỏ chính trực, làm sao có ý nghĩ như vậy được!
Cây già nhìn chằm chằm Chu Diệp.
Sư huynh cỏ tinh, ta thật sự còn có thể tín nhiệm ngươi sao?
Cây già rất hoài nghi.
Đồng thời, ở trong nội tâm rất đau đớn.
Nếu như lá cây rụng hết, vậy mình làm sao sống được a.
"Đến đây đi, sư đệ." Chu Diệp chậm rãi đi về phía cây già.
Cây già nhìn Chu Diệp, cảm thấy đối phương dường như là ma quỷ đi ra từ địa ngục.
Quá mức khủng bố.
Ta thật muốn trốn.
Nhưng lại không trốn thoát được.
Nội tâm ta cảm thấy rất dày vò.
Đây là suy nghĩ chân thật trong nội tâm cây già.
Lá nhọn của Chu Diệp chạm vào thân của cây già, để chấm sáng chui vào thân của cây già.
Vạn Diệp Phiêu chính thức, thành công in vào trong đầu cây già.
Cây già bắt đầu thử mà tâm tình như sắp đi chịu chết.
Sư huynh cỏ tinh a.
Lần này ngàn vạn lần đừng có xảy ra vấn đề a.
Nếu không tín nhiệm giữa hai ta, sẽ chính thức trở thành số âm a.
Điều động huyền khí.
Quanh thân mạnh mẽ ngưng tụ lực lượng.
Sau đó, từng cái lá cây được ngưng tụ từ năng lượng xuất hiện.
Những cái lá cây này, phần viền sắc bén, tựa như đao kiếm.
"Hưu...hưu... HƯU...U...U..."
Cây già bạo phát sức mạnh.
Một trăm tám mươi cái lá bay về phương xa.
Lá cây bay ra ba trượng, tiêu tán không còn gì.
Cây già rất hài lòng.
Tín nhiệm với sư huynh cỏ tinh: +1.
"Không tệ a! Tiểu sư đệ ngươi có ngộ tính rất cao đó." Chu Diệp cảm thán.
Sau đó, hắn nói: "Ừm, cũng chỉ hơi chênh lệch một chút so với ta, ngươi cố gắng nỗ lực, một ngày nào đó, ngươi sẽ phát hiện, sư huynh cũng không phải là quá xa không thể chạm vào."
Cây già nghe lời này, rất muốn đánh người.
Nói gì thế.
Không thể nói lời dễ nghe một chút sao?
Ăn nói kiểu đó, sẽ hoàn toàn phá hủy tình cảm giữa chúng ta a.
"Tiểu sư đệ, cố gắng tu luyện! Chờ ngươi có thực lực cường đại, sư huynh ta sẽ truyền cho ngươi mấy chiêu lợi hại hơn." Chu Diệp vừa cười vừa nói.
Cây già lắc lư tán cây một cái, tỏ vẻ bản thân nhất định sẽ nỗ lực.
Cây già nó vẫn không quên mục tiêu nhỏ trong lòng.
Nó mỗi ngày đều nói với chính mình ba lần.
'Nỗ lực tu luyện, trở nên mạnh mẽ hơn sư huynh cỏ tinh.'
'Ta là tiểu thiên tài, ta nhất định sẽ đánh bại sư huynh cỏ tinh.'
'Sư huynh cỏ tinh tuy rằng mạnh mẽ, nhưng mà ta còn có hi vọng.'
Nếu như, ba câu nói bàt bị Chu Diệp biết rõ, vậy khẳng định hắn sẽ tỏ ra lạnh nhạt nói: Tiểu sư đệ, cố gắng lên, nỗ lực tu luyện xong ngươi sẽ phát hiện, chênh lệch giữa ngươi cùng sư huynh, vẫn còn lớn như vậy.
Chu Diệp bây giờ đang buông lỏng.