Chương 215: Ngươi mẹ nó có phải bị bệnh hay không?
"Nhớ năm đó, vương phi ở trong bầy heo chính là đẹp nhất, người theo đuổi rất nhiều, lão ca ta cũng phải phí không ít khí lực mới cua được đấy."
Nghe vậy, Chu Diệp lập tức hiểu được.
"Tiểu thảo tinh này là?" Chu Nhan Cửu cùng với George nhìn về phía Chu Diệp.
"Vị lão đệ này chính là đại ân nhân của nhà ta a, nếu không phải nhờ vào lão đệ, có thể ta đã không thể tìm thấy George rồi." Dã trư vương nói.
"George?" Chu Nhan Cửu sững sờ.
"A, đây là tên do lão đệ đặt cho tiểu nhi tử, ta cảm thấy phi thường dễ nghe!" Dã trư vương rất nghiêm túc nói.
Chu Nhan Cửu suy nghĩ một chút, tựa hồ quả thật không tệ a.
"Đa tạ ân công, ân công hôm nay nhất định phải lưu lại, để cho chúng ta tận tình thể hiện lòng mến khách a." Chu Nhan Cửu vừa cười vừa nói.
Từ cách nói chuyện đã có thể nhìn ra, Chu Nhan Cửu này cũng không phải là một con heo đơn giản a ~
Chắc hẳn, đối phương đã được tiếp nhận giáo dục cao cấp.
"Vậy tại hạ từ chối thì bất kính rồi." Chu Diệp đầy khách khí nói.
"Đến a, mang tới những bắp ngô tốt nhất cho ân công!" Chu Nhan Cửu la lớn.
Chu Diệp nghe vậy, nhất thời nghẹn lời.
Cây ngô?
Nói gì thế.
Không bao lâu, đã có lợn rừng mang theo một cái giỏ làm bằng trúc tới đây, bên trong chứa rất nhiều bắp ngô.
Bắp ngô này không đơn giản, bên trong ẩn giấu linh khí, không phải là đồ vật tùy ý có thể thấy được.
Chu Diệp cảm nhận được thành ý của bầy heo rừng.
"Đến đây, lão đệ, đây chính là đồ vật trân quý chúng ta đã tích trữ rất lâu." Dã trư vương vận lực lượng, bao trùm đống bắp ngô, sau đó đặt ở trước mặt Chu Diệp.
"Vậy ta không khách khí." Chu Diệp cuốn lên cây ngô, bắt đầu luyện hóa.
"Hừ hừ..."
Xa xa, có một con heo rừng nhỏ chạy tới.
Con lợn rừng này, hơi lớn hơn George một chút.
"Nữ nhi ngoan,, vị này chính là ân công của đệ đệ ngươi." Chu Nhan Cửu nói với tiểu trư.
Tiểu trư này đã ra đời linh trí, lúc này cúi đầu xuống với Chu Diệp, rất là cung kính.
Nhìn tiểu trư trắng nõn, Chu Diệp nói : "Trư ca, cả nhà các ngươi thật là hạnh phúc a."
"Hặc hặc, cũng không tệ." Dã trư vương cười to.
Lập tức, nó đột nhiên nhớ tới một chuyện, nữ nhi của mình còn chưa có tên.
Nếu như vị lão đệ này giỏi đặt tên như thế, vậy chi bằng để hắn hỗ trợ đặt tên cho nữ nhi của mình một phen.
"Lão đệ, thương lượng chuyện này." Dã trư vương nói.
Chu Diệp gật đầu.
"Trư ca ngươi nói đi, phàm là chuyện ta có thể trợ giúp, vậy khẳng định không chối từ."
Dã trư vương nhìn lướt qua nữ nhi của mình, lại nhìn Chu Diệp một chút, tiếp theo nói: "Nữ nhi của ta còn chưa có tên, nếu như ngươi có thể hỗ trợ, hay là giúp ta đặt đi?"
"Vậy cứ gọi là Becky." Chu Diệp trực tiếp mở miệng trả lời.
"Hả?" Dã trư vương trong lúc nhất thời kinh hãi hô lên.
Ông trời ơi.
Becky!
Hí...iiiiii.
Nghe danh tự này, đúng là rất không đơn giản.
Chu Nhan Cửu cùng dã trư vương liếc nhau, nhao nhao gật đầu.
Từ nay về sau đã xác định tên cho hai con của dã trư vương.
Becky cùng George.
...
Trước khi đi.
"Trư ca, nói lời thật lòng, ta thấy nhi nữ của ngươi cũng không tệ, chỉ cần không chết non, ngày sau xác định vững chắc trở thành trụ cột của Mộc giới ta." Chu Diệp dùng ngữ khí nghiêm túc nói.
Nghe như vậy, dã trư vương thấy tâm thần chấn động.
Nó bây giờ đã vô cùng chịu phục trí tuệ cao siêu của vị lão đệ này.
Nếu như lão đệ đã nói như vậy, thì khẳng định là có đạo lý riêng.
Phải cẩn thận nghe mới được.
"Vì vậy, phải chiếu cố kỹ lưỡng." Chu Diệp nói.
"Ừ, đây là chuyện khẳng định rồi." Dã trư vương gật đầu.
Sự tình đi lạc giống hôm nay, về sau tuyệt đối không thể phát sinh nữa!
"Vậy cứ như thế đi, trư ca, còn nhiều thời gian, ta cáo từ trước." Chu Diệp nói, sau đó phi thân lên.
Dã trư vương nhìn theo bóng lưng của hắn, rất muốn hỏi một câu: Còn nhiều ở đâu?
Cuối cùng, những lời này vẫn không hỏi ra.
Ở ngoài ngàn dặm.
Chu Diệp hành tẩu trên mặt sông.
Ra ngoài rèn luyện, thì phải ra dáng rèn luyện.
Nên đi khuyên can, thì phải đi tới khuyên can.
Đương nhiên, mục đích chủ yếu không phải khuyên can, mục đích chủ yếu là làm cho hỏa lực song phương đều nhằm vào trên người mình, sau đó bản thân liền có cớ mà trực tiếp đánh tới.
Nếu không tất cả mọi người đều hữu hảo, sao có thể nghiệm chứng thực lực của mình a.
Cũng giống như hiện tại.
"'Rầm Ào Ào'!"
Một con cá cực lớn mở ra miệng rộng, nuốt Chu Diệp vào trong bụng.
Chu Diệp nhìn chung quanh chỉ có một màu đen kịt, cũng có chút không rõ ràng cho lắm.
Ngươi dựa vào cái gì mà ăn ta.
"Quá phận!"
"Xoát xoát xoát..."
Đáy sông.
Kiếm quang lập loè, nước sông càng thêm không sạch sẽ.
Đầu cá đã bị Chu Diệp chém nát.
Đối phương là tồn tại không có linh trí, cũng không có tu vi.
Vì vậy căn bản không thể phán đoán Chu Diệp là cái gì.
Nên liền ra vẻ đương nhiên nuốt Chu Diệp vào trong bụng.
Chu Diệp hiện tại rất dứt khoát nằm trên mặt sông, tùy ý cho bản thân phiêu đãng.
Hắn vô cùng hy vọng, có một sinh linh Toái Hư Cảnh nhìn thấy hắn, sau đó đánh hắn.
Như vậy, thân phận của mình sáng ngời, sau đó liền có cái cớ rất tốt để bắt chẹt đối phương một phen.
Tài phú, chính là đến bằng cách này.
...
Chu Diệp phiêu đãng một ngày.
Đến giữa trưa ngày thứ hai, cũng không có sinh vật nào đến gây chuyện với hắn.
Điều này làm cho hắn rất thương tâm.
Chu Diệp hắn chính là Thiên cấp a, theo đạo lý mà nói hẳn là phi thường hấp dẫn người khác.
Sao lại không có sinh linh nào đến gây phiền toái a.
Là Chu Diệp hắn chưa đủ hấp dẫn, hay là do ánh mắt các sinh linh khác bây giờ đều cao lên rồi?
Chu Diệp càng trôi càng xa, cuối cùng cảm thấy vẫn cần bản thân chủ động.
Hắn bay về phía phương xa.
Trong lòng của hắn có một ý nghĩ.
Tìm một yêu thú hình thể khổng lồ, sau đó nắm trên đường đi mà đối phương sắp đi qua.
Chỉ cần đối phương đạp một cước trúng người mình, vậy liền rất hoàn mỹ.
Mình nhất định phải hảo hảo vơ vét tài sản đối phương.
Phát tài nhờ ăn vạ, từ giờ chính là hướng đi của hắn.
Ở một chỗ nào đó trong Mộc giới.
Nơi đây đầy rẫy những sinh linh có hình thể khổng lồ sinh hoạt.
Mỗi một con đều có hình thể đủ sức so với ngọn núi.
Cao tới mấy trăm trượng, chân thô to.
Một cước đạp xuống, kiểu gì cũng phải để lại một cái hố sâu.
Chu Diệp coi trọng một con trong đó.
Trong lòng của hắn tính toán một chút khoảng cách bước chân của đối phương, sau đó trực tiếp bay đến chỗ đối phương phải đi qua, nằm xuống.
"Đến đây đi người anh em." Chu Diệp ở trong lòng thầm nhủ.
Có thể phát tài, vậy phải nhờ vào màn kịch này rồi.
Viễn Cổ Thánh Tượng chậm rãi đi lại.
(tượng:voi)
Cái mũi dài của nó vung vẩy bốn phía.
Hai cái ngà voi khổng lồ móc lên trời, tản ra năng lượng nồng đậm chấn động.
Ngà voi, là vũ khí của nó.
"Đùng."
Viễn Cổ Thánh Tượng vẫy vẫy cái đuôi vỗ vào người, xua đuổi những chim thú muốn đáp lên thân thể nó.
"Oanh, oanh."
Viễn Cổ Thánh Tượng bước ra một bước, mặt đất liền run lên nhè nhẹ.
Càng ngày càng gần, Chu Diệp thấy được hình thể trầm trọng của đối phương.
Chỉ mới nhìn qua, làn da của nó đã cho hắn một loại cảm giác cứng rắn như sắt thép.
Kiếm quang của mình, tuyệt đối không gây thương tổn đối phương được.
Đồng thời, Chu Diệp trầm tư.
Đối phương dẫm một cước xuống, có khi nào trực tiếp khiến mình chết toi không?
Phải biết rằng, với thân hình của đối phương, kiểu gì cũng phải nặng hơn mười vạn tấn a.
"Được rồi, bình tĩnh lại."
"Chu Diệp ta nói như thế nào cũng là Siêu Phàm cảnh đỉnh phong, nhục thân cảnh giới không thấp, nếu thật sự bị một cước giết chết mới là gặp quỷ." Ở trong nội tâm của Chu Diệp rất tự tin.
Hắn thành thành thật thật mà nằm đó.
Viễn Cổ Thánh Tượng tới gần, vừa mới chuẩn bị bước tiếp, đột nhiên dừng lại.
Viễn Cổ Thánh Tượng thấy được Chu Diệp nằm trên mặt đất.
Nó đưa mắt nhìn Chu Diệp một phen, sau đó chuyển cái chân suýt nữa dẫm lên Chu Diệp ra chỗ khác.
Nó cẩn thận từng li từng tí tránh Chu Diệp ra, tiếp tục đi lên phía trước.
Nó là một con Viễn Cổ Thánh Tượng rất thiện lương a.
Chu Diệp nhìn đối phương tránh bước chân ra, có chút phát mộng.
Kịch bản vốn không viết như vậy a.
"Không được, ăn vạ thì phải có tinh thần của ăn vạ."
Ở trong nội tâm của Chu Diệp thầm tính toán, sau đó lại chạy tới phía trước đối phương, lẳng lặng chờ đợi.
Viễn Cổ Thánh Tượng đi tới, lại thấy được cỏ tinh này.
Nó trầm tư một chút, lại dời bước chân.
Chu Diệp không chút nào buông tha, lại đi tới chỗ đối phương sắp đi.
Lúc này.
Viễn Cổ Thánh Tượng cúi đầu nhìn Chu Diệp.
Song phương đối mặt, không khí ngưng lại.
Viễn Cổ Thánh Tượng đột nhiên mở miệng hỏi: "Ngươi có phải bị bệnh hay không?"